Chương 1: Tại nạn trước ngày cưới
Mười giờ ba mươi phút tối. Trên đường cao tốc. Trong chiếc xe ô tô, Mạc Thương Ngôn một tay giữ vô lăng, tay còn lại đan chặt vào tay người con gái đang ngồi ở ghế lái phụ, cũng là người con gái anh dốc lòng yêu thương - Hạ Lưu Ly.
Sau khi dùng bữa tối lãng mạn tại nhà hàng, hiện tại Mạc Thương Ngôn đang lái xe đưa cô về nhà. Nghĩ đến việc chỉ ngày mai thôi, cô sẽ chính thức trở thành vợ của anh, tâm tình anh đột nhiên hạnh phúc đến lạ thường.
Không chỉ một mình Mạc Thương Ngôn mong chờ vào ngày mai, tâm trạng Lưu Ly cũng không tránh khỏi bối rối. Có trời mới biết cô nôn nao đến ngày mai nhiều như thế nào. Trông thấy người đàn ông bên cạnh vừa lái xe vừa nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng, hai má Lưu Ly bất giác nóng bừng, cô khẽ nhắc anh:
“Đang trên đường cao tốc đó, anh tập trung lái xe đi!”
Mạc Thương Ngôn cười, anh đáp lời cô: “Anh vẫn đang tập trung mà.”
“Đừng nhìn em nữa.” – Lưu Ly nhẹ nhàng nói.
“Anh ngắm vợ của mình không được sao?”
Một chữ “vợ” bật ra trong lời nói của anh nghe sao lại gợi cảm đến thế, thân mật đến thế. Lưu Ly nhìn anh, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc. Cô và anh đã ở bên nhau, yêu nhau được bảy năm, cùng nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp tại trường Đại học, nơi mà lần đầu tiên cô và anh gặp được nhau.
Hạ Lưu Ly thuộc khoa Mỹ thuật công nghiệp, còn Mạc Thương Ngôn thuộc khoa Luật của trường Đại học X danh tiếng. Một cô gái với tâm hồn thơ mộng, nhạy cảm với cảnh đẹp xung quanh lại đụng trúng một chàng trai khô khan, lãnh đạm, trên tay lúc nào cũng ôm khư khư cuốn Bộ luật hình sự. Để có thể đi đến kết cục viên mãn cho một tình yêu đẹp đó là kết hôn, cô và anh đã phải đối mặt với sự cấm cản của Mạc gia. Bởi vì với Mạc gia, thân phận của Lưu Ly vốn không phù hợp với Mạc Thương Ngôn. Anh là con trai trưởng của Mạc gia, là người sẽ điều hành tập đoàn Mạc thị trong tương lai. Còn Lưu Ly, cô chỉ là một cô gái mồ côi cha mẹ, sống nương tựa vào bà ngoại. Việc cô quen anh, khác nào là đũa mốc đòi chòi mâm son.
Lưu Ly cũng đã từng nghĩ đến việc từ bỏ tình yêu này, nhưng chính sự chân thành của Mạc Thương Ngôn đã khiến cô cảm động, khiến cô có thêm sức mạnh để bảo vệ tình yêu của mình. Cuối cùng, tình yêu của hai người cũng đã tạo nên điều kỳ diệu làm thay đổi quyết định của Mạc lão gia và Mạc phu nhân. Đồng ý cho anh và cô kết hôn với nhau.
Ra khỏi đường cao tốc, Mạc Thương Ngôn cho xe đi chậm lại, nhưng anh nhận ra thắng xe có vấn đề, dù anh có đạp thắng thế nào, chiếc xe vẫn lái theo tốc độ ban đầu khi ở trên đường cao tốc. Lúc này, Lưu Ly cũng ngờ ngợ ra là có vấn đề, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành, cô hỏi anh:
“Thương Ngôn, có chuyện gì vậy anh?”
Mạc Thương Ngôn nhìn cô, anh đáp: “Xe mất thắng rồi.”
Trái tim Lưu Ly hẫng một nhịp, lòng bàn tay bất giác ướt đẫm mồ hôi. Cô biết tâm tình Mạc Thương Ngôn lúc này đang rất hỗn loạn. Nếu cô lo lắng một thì anh lo lắng mười, thế nên cô chỉ có thể im lặng, thầm cầu nguyện, mong hậu quả không quá nghiêm trọng. Nếu nhất định phải là một trong hai xảy ra chuyện gì, cô tình nguyện thay anh nhận lấy tất cả. Chiếc xe cứ thế lao về phía trước với tốc độ rất nhanh, đường sá hiện giờ khá vắng vẻ, nhất thời tránh khỏi những va chạm không mong muốn, nhưng cô biết, điều đang đợi cô và anh ở phía trước chính là bi kịch kinh hoàng.
Mười một giờ hai mươi phút. Tại bệnh viện Đông Á, hai cơ thể một nam, một nữ nằm bất tỉnh trên băng ca, toàn thân cả hai đều là máu, nhanh chóng được các bác sĩ và y tá đẩy vào hai phòng phẫu thuật khác nhau.
Trên màn hình tivi của bệnh viện nhanh chóng đưa lên bản tin khẩn cấp.
“Vào tầm khoảng mười một giờ tối ngày hôm nay. Tại đường Y đã xảy ra tai nạn giao thông kinh hoàng. Một chiếc xe ô tô mang số hiệu 51F-888.38 được cho là mất thắng đã lao vào dải phân cách khiến hai người trên xe gồm một nam và một nữ bị thương nghiêm trọng được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, xác định danh tính ban đầu người đàn ông trong vụ tai nạn chính là tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, con trai trưởng của Mạc gia tên là Mạc Thương Ngôn và người phụ nữ trong vụ tai nạn chính là vợ sắp cưới của anh, cô Hạ Lưu Ly. Diễn biến tiếp theo của vụ tai nạn sẽ được chúng tôi nhanh chóng cập nhật. Cảm ơn quý vị đã lắng nghe!”
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Mạc lão gia, Mạc phu nhân cùng Mạc Thường Hi, còn có bà ngoại của Lưu Ly và cả Vi Như – bạn thân thiết nhất của cô đang chờ đợi trong lo lắng và bất lực. Sau khi biết tin cháu gái và cháu rể của mình gặp tai nạn giao thông, bà ngoại Lưu Ly như chết lặng, vội vã tức tốc chạy đến bệnh viện. Mà Vi Như khi biết tin cũng không thể giữ được bình tĩnh. Gia đình hai bên đã đứng ngoài chờ đợi gần một tiếng đồng hồ.
Bà ngoại của Lưu Ly sức khỏe vốn đã không tốt, ngay lúc này đây, bà phải dựa vào người Vi Như mới có thể đứng vững. Đứa cháu gái tội nghiệp của bà tại sao lại phải đối mặt những chuyện như thế này? Con bé đã gặp phải quá nhiều bất hạnh, nó nên được sống một cuộc sống hạnh phúc mới phải.
Mà ở phía đối diện, Mạc phu nhân dường như đứng không vững nữa rồi, bà gục đầu vào vai Mạc Thường Hi, khóc cạn nước mắt. Đứa con trai mà bà hết mực yêu thương hiện đang không biết sống chết ra sao, người làm mẹ như bà đau đớn như hàng vạn mũi dao xuyên qua. Nếu như Mạc Thương Ngôn con trai bà xảy ra chuyện gì, bà sẽ không biết phải sống tiếp như thế nào nữa.
Ba mươi phút sau, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đẩy chiếc băng ca của Mạc Thương Ngôn ra ngoài, gia đình ba người nhà họ Mạc tức tốc tiến đến. Mạc Thương Ngôn hiện vẫn đang hôn mê bất tỉnh, tay phải bị bó bột, vết thương trán được băng lại, ngoài ra trên mặt, mu bàn tay còn có vô số những vết xước do kính xe gây ra.
Mạc lão gia khẩn trương hỏi bác sĩ: “Con trai tôi sao rồi bác sĩ?”
Vị bác sĩ đáp:
“Trong lần tai nạn này, cậu Thương Ngôn quả thực vô cùng may mắn. Cậu ấy không gặp quá nhiều chấn thương, chỉ bị gãy tay, não bị chấn động nhẹ. Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, gia đình hãy yên tâm.”
Bà Mạc vui mừng khôn xiết, liên tục cảm ơn bác sĩ.
Lúc này, bà ngọai của Lưu Ly mới nghẹn ngào lên tiếng hỏi: “Vậy còn cháu tôi, con bé đâu? Lưu Ly cháu tôi sao rồi?”
Nét mặt vị bác sĩ bỗng trầm xuống, khẽ đẩy nhẹ gọng kính, ông ấy nói:
“Chúng tôi xin chia buồn với bà, mặc dù tình trạng của Lưu Ly đã qua cơn nguy kịch, nhưng vụ tai nạn đã khiến não và phần tủy sống của cô ấy gặp phải chấn thương, dẫn đến hai chân sẽ bị liệt.”
Nghe tới đấy, bà ngoại Lưu Ly như chết lặng.
Vi Như cũng không tránh khỏi sững sờ.
Vị bác sĩ nói tiếp:
“Nhưng bà đừng quá lo lắng, hiện tại y học vô cùng phát triển, trong hai năm đầu nếu chăm chỉ áp dụng tập vật lý trị liệu, cô ấy vẫn có cơ hội đi lại được.”
Bà thất thần nói:
“Con bé bị liệt hai chân sao? Làm sao nó có thể chịu được cú sốc này đây?”
“Bà ngoại, bà hãy bình tĩnh.” – Vi Như đỡ lấy bà.
...
Ngày hôm sau, Mạc Thương Ngôn dần tỉnh lại, người đầu tiên anh nhắc tới chính là Lưu Ly.
“Thương Ngôn à, con thấy sao rồi? Có đau chỗ nào không con?” - Mạc phu nhân lo lắng hỏi.
Giọng anh trầm đặc, nói: “Mẹ, Lưu Ly cô ấy sao rồi?”
“Sức khỏe con không lo, con còn định lo cho ai?”
“Trả lời con, Lưu Ly cô ấy sao rồi mẹ?” – Anh khó khăn nói.
“Con bé vẫn chưa tỉnh.”
Nghe tới đấy, Mạc Thương Ngôn nén đau, anh ngồi dậy, đưa tay giựt phăng đi dây truyền nước, hành động ấy của anh khiến Mạc phu nhân giật thót tim. Lúc vừa đặt chân xuống sàn, đầu óc anh cơ hồ choáng váng, nhưng anh không quan tâm, ngay lúc này anh chỉ muốn được nhìn thấy Lưu Ly mà thôi. Bà Mạc tiến tới ngăn cản anh nhưng anh quá ngoan cố, cuối cùng bà đành thuận theo ý anh, đỡ anh đến phòng bệnh của Lưu Ly.
Bên ngoài phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, cách một tấm kính, Mạc Thương Ngôn đau đớn nhìn người con gái anh yêu hiện đang hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói di chứng của vụ tai nạn khiến đôi chân cô mất đi khả năng đi lại, nghe được điều ấy, anh chết lặng không nói nên lời. Tất cả là do anh, lỗi là do anh, anh ước gì bản thân mình là người nằm đó chứ ngàn vạn lần đừng là cô.
Ngay khi Mạc Thương Ngôn trông thấy bà ngoại của Lưu Ly đang tiến tới, anh ân hận quỳ thụp hai chân trước sự ngỡ ngàng của Mạc phu nhân, hai mắt ngấn lệ, đau đớn nói:
“Bà ngoại, bà hãy đánh cháu đi, tất cả lỗi là do cháu. Cháu đã từng hứa sẽ chăm sóc cho Lưu Ly thật tốt, vậy mà... vậy mà cháu lại khiến cô ấy ra nông nỗi này, bà hãy đánh chết cháu đi!”
Bà ngoại Lưu Ly nghẹn ngào, không nói nên lời.
Sau khi dùng bữa tối lãng mạn tại nhà hàng, hiện tại Mạc Thương Ngôn đang lái xe đưa cô về nhà. Nghĩ đến việc chỉ ngày mai thôi, cô sẽ chính thức trở thành vợ của anh, tâm tình anh đột nhiên hạnh phúc đến lạ thường.
Không chỉ một mình Mạc Thương Ngôn mong chờ vào ngày mai, tâm trạng Lưu Ly cũng không tránh khỏi bối rối. Có trời mới biết cô nôn nao đến ngày mai nhiều như thế nào. Trông thấy người đàn ông bên cạnh vừa lái xe vừa nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng, hai má Lưu Ly bất giác nóng bừng, cô khẽ nhắc anh:
“Đang trên đường cao tốc đó, anh tập trung lái xe đi!”
Mạc Thương Ngôn cười, anh đáp lời cô: “Anh vẫn đang tập trung mà.”
“Đừng nhìn em nữa.” – Lưu Ly nhẹ nhàng nói.
“Anh ngắm vợ của mình không được sao?”
Một chữ “vợ” bật ra trong lời nói của anh nghe sao lại gợi cảm đến thế, thân mật đến thế. Lưu Ly nhìn anh, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc. Cô và anh đã ở bên nhau, yêu nhau được bảy năm, cùng nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp tại trường Đại học, nơi mà lần đầu tiên cô và anh gặp được nhau.
Hạ Lưu Ly thuộc khoa Mỹ thuật công nghiệp, còn Mạc Thương Ngôn thuộc khoa Luật của trường Đại học X danh tiếng. Một cô gái với tâm hồn thơ mộng, nhạy cảm với cảnh đẹp xung quanh lại đụng trúng một chàng trai khô khan, lãnh đạm, trên tay lúc nào cũng ôm khư khư cuốn Bộ luật hình sự. Để có thể đi đến kết cục viên mãn cho một tình yêu đẹp đó là kết hôn, cô và anh đã phải đối mặt với sự cấm cản của Mạc gia. Bởi vì với Mạc gia, thân phận của Lưu Ly vốn không phù hợp với Mạc Thương Ngôn. Anh là con trai trưởng của Mạc gia, là người sẽ điều hành tập đoàn Mạc thị trong tương lai. Còn Lưu Ly, cô chỉ là một cô gái mồ côi cha mẹ, sống nương tựa vào bà ngoại. Việc cô quen anh, khác nào là đũa mốc đòi chòi mâm son.
Lưu Ly cũng đã từng nghĩ đến việc từ bỏ tình yêu này, nhưng chính sự chân thành của Mạc Thương Ngôn đã khiến cô cảm động, khiến cô có thêm sức mạnh để bảo vệ tình yêu của mình. Cuối cùng, tình yêu của hai người cũng đã tạo nên điều kỳ diệu làm thay đổi quyết định của Mạc lão gia và Mạc phu nhân. Đồng ý cho anh và cô kết hôn với nhau.
Ra khỏi đường cao tốc, Mạc Thương Ngôn cho xe đi chậm lại, nhưng anh nhận ra thắng xe có vấn đề, dù anh có đạp thắng thế nào, chiếc xe vẫn lái theo tốc độ ban đầu khi ở trên đường cao tốc. Lúc này, Lưu Ly cũng ngờ ngợ ra là có vấn đề, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành, cô hỏi anh:
“Thương Ngôn, có chuyện gì vậy anh?”
Mạc Thương Ngôn nhìn cô, anh đáp: “Xe mất thắng rồi.”
Trái tim Lưu Ly hẫng một nhịp, lòng bàn tay bất giác ướt đẫm mồ hôi. Cô biết tâm tình Mạc Thương Ngôn lúc này đang rất hỗn loạn. Nếu cô lo lắng một thì anh lo lắng mười, thế nên cô chỉ có thể im lặng, thầm cầu nguyện, mong hậu quả không quá nghiêm trọng. Nếu nhất định phải là một trong hai xảy ra chuyện gì, cô tình nguyện thay anh nhận lấy tất cả. Chiếc xe cứ thế lao về phía trước với tốc độ rất nhanh, đường sá hiện giờ khá vắng vẻ, nhất thời tránh khỏi những va chạm không mong muốn, nhưng cô biết, điều đang đợi cô và anh ở phía trước chính là bi kịch kinh hoàng.
Mười một giờ hai mươi phút. Tại bệnh viện Đông Á, hai cơ thể một nam, một nữ nằm bất tỉnh trên băng ca, toàn thân cả hai đều là máu, nhanh chóng được các bác sĩ và y tá đẩy vào hai phòng phẫu thuật khác nhau.
Trên màn hình tivi của bệnh viện nhanh chóng đưa lên bản tin khẩn cấp.
“Vào tầm khoảng mười một giờ tối ngày hôm nay. Tại đường Y đã xảy ra tai nạn giao thông kinh hoàng. Một chiếc xe ô tô mang số hiệu 51F-888.38 được cho là mất thắng đã lao vào dải phân cách khiến hai người trên xe gồm một nam và một nữ bị thương nghiêm trọng được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, xác định danh tính ban đầu người đàn ông trong vụ tai nạn chính là tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, con trai trưởng của Mạc gia tên là Mạc Thương Ngôn và người phụ nữ trong vụ tai nạn chính là vợ sắp cưới của anh, cô Hạ Lưu Ly. Diễn biến tiếp theo của vụ tai nạn sẽ được chúng tôi nhanh chóng cập nhật. Cảm ơn quý vị đã lắng nghe!”
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Mạc lão gia, Mạc phu nhân cùng Mạc Thường Hi, còn có bà ngoại của Lưu Ly và cả Vi Như – bạn thân thiết nhất của cô đang chờ đợi trong lo lắng và bất lực. Sau khi biết tin cháu gái và cháu rể của mình gặp tai nạn giao thông, bà ngoại Lưu Ly như chết lặng, vội vã tức tốc chạy đến bệnh viện. Mà Vi Như khi biết tin cũng không thể giữ được bình tĩnh. Gia đình hai bên đã đứng ngoài chờ đợi gần một tiếng đồng hồ.
Bà ngoại của Lưu Ly sức khỏe vốn đã không tốt, ngay lúc này đây, bà phải dựa vào người Vi Như mới có thể đứng vững. Đứa cháu gái tội nghiệp của bà tại sao lại phải đối mặt những chuyện như thế này? Con bé đã gặp phải quá nhiều bất hạnh, nó nên được sống một cuộc sống hạnh phúc mới phải.
Mà ở phía đối diện, Mạc phu nhân dường như đứng không vững nữa rồi, bà gục đầu vào vai Mạc Thường Hi, khóc cạn nước mắt. Đứa con trai mà bà hết mực yêu thương hiện đang không biết sống chết ra sao, người làm mẹ như bà đau đớn như hàng vạn mũi dao xuyên qua. Nếu như Mạc Thương Ngôn con trai bà xảy ra chuyện gì, bà sẽ không biết phải sống tiếp như thế nào nữa.
Ba mươi phút sau, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đẩy chiếc băng ca của Mạc Thương Ngôn ra ngoài, gia đình ba người nhà họ Mạc tức tốc tiến đến. Mạc Thương Ngôn hiện vẫn đang hôn mê bất tỉnh, tay phải bị bó bột, vết thương trán được băng lại, ngoài ra trên mặt, mu bàn tay còn có vô số những vết xước do kính xe gây ra.
Mạc lão gia khẩn trương hỏi bác sĩ: “Con trai tôi sao rồi bác sĩ?”
Vị bác sĩ đáp:
“Trong lần tai nạn này, cậu Thương Ngôn quả thực vô cùng may mắn. Cậu ấy không gặp quá nhiều chấn thương, chỉ bị gãy tay, não bị chấn động nhẹ. Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, gia đình hãy yên tâm.”
Bà Mạc vui mừng khôn xiết, liên tục cảm ơn bác sĩ.
Lúc này, bà ngọai của Lưu Ly mới nghẹn ngào lên tiếng hỏi: “Vậy còn cháu tôi, con bé đâu? Lưu Ly cháu tôi sao rồi?”
Nét mặt vị bác sĩ bỗng trầm xuống, khẽ đẩy nhẹ gọng kính, ông ấy nói:
“Chúng tôi xin chia buồn với bà, mặc dù tình trạng của Lưu Ly đã qua cơn nguy kịch, nhưng vụ tai nạn đã khiến não và phần tủy sống của cô ấy gặp phải chấn thương, dẫn đến hai chân sẽ bị liệt.”
Nghe tới đấy, bà ngoại Lưu Ly như chết lặng.
Vi Như cũng không tránh khỏi sững sờ.
Vị bác sĩ nói tiếp:
“Nhưng bà đừng quá lo lắng, hiện tại y học vô cùng phát triển, trong hai năm đầu nếu chăm chỉ áp dụng tập vật lý trị liệu, cô ấy vẫn có cơ hội đi lại được.”
Bà thất thần nói:
“Con bé bị liệt hai chân sao? Làm sao nó có thể chịu được cú sốc này đây?”
“Bà ngoại, bà hãy bình tĩnh.” – Vi Như đỡ lấy bà.
...
Ngày hôm sau, Mạc Thương Ngôn dần tỉnh lại, người đầu tiên anh nhắc tới chính là Lưu Ly.
“Thương Ngôn à, con thấy sao rồi? Có đau chỗ nào không con?” - Mạc phu nhân lo lắng hỏi.
Giọng anh trầm đặc, nói: “Mẹ, Lưu Ly cô ấy sao rồi?”
“Sức khỏe con không lo, con còn định lo cho ai?”
“Trả lời con, Lưu Ly cô ấy sao rồi mẹ?” – Anh khó khăn nói.
“Con bé vẫn chưa tỉnh.”
Nghe tới đấy, Mạc Thương Ngôn nén đau, anh ngồi dậy, đưa tay giựt phăng đi dây truyền nước, hành động ấy của anh khiến Mạc phu nhân giật thót tim. Lúc vừa đặt chân xuống sàn, đầu óc anh cơ hồ choáng váng, nhưng anh không quan tâm, ngay lúc này anh chỉ muốn được nhìn thấy Lưu Ly mà thôi. Bà Mạc tiến tới ngăn cản anh nhưng anh quá ngoan cố, cuối cùng bà đành thuận theo ý anh, đỡ anh đến phòng bệnh của Lưu Ly.
Bên ngoài phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, cách một tấm kính, Mạc Thương Ngôn đau đớn nhìn người con gái anh yêu hiện đang hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói di chứng của vụ tai nạn khiến đôi chân cô mất đi khả năng đi lại, nghe được điều ấy, anh chết lặng không nói nên lời. Tất cả là do anh, lỗi là do anh, anh ước gì bản thân mình là người nằm đó chứ ngàn vạn lần đừng là cô.
Ngay khi Mạc Thương Ngôn trông thấy bà ngoại của Lưu Ly đang tiến tới, anh ân hận quỳ thụp hai chân trước sự ngỡ ngàng của Mạc phu nhân, hai mắt ngấn lệ, đau đớn nói:
“Bà ngoại, bà hãy đánh cháu đi, tất cả lỗi là do cháu. Cháu đã từng hứa sẽ chăm sóc cho Lưu Ly thật tốt, vậy mà... vậy mà cháu lại khiến cô ấy ra nông nỗi này, bà hãy đánh chết cháu đi!”
Bà ngoại Lưu Ly nghẹn ngào, không nói nên lời.