Chương 1: Vũ khúc Trường Ca (1)
“Ứng Nguyên! Nếu ta nói ta không làm liệu chàng có tin không?”
“Ta biết.”
Lê Ứng Nguyên chỉ để lại cho nàng một câu nhẹ bẫng mà mờ mịt như sương, sau đó hắn mỉm cười rồi rời đi. Trên tay nàng cuối cùng vẫn là thánh chỉ phế Hậu.
Vòm trời xám xịt không ngừng chớp nhoáng phía đằng Đông, rõ là chỉ đang xé ngang trời, hà cớ gì lại tan nát lòng người?
Điện Trùng Khánh vẫn sừng sững ở đấy, chỉ là… sẽ sớm thôi liền trở thành trống trải, rồi sẽ chẳng còn gì ngoài bóng lưng mảnh mai đang run lên bần bật ngoài kia. Có chút gầy gò, lại có chút cô liêu.
Nàng chính là đang cười mình, cười đến chói chang như mặt trời mùa hạ, lại rực rỡ như đóa mẫu đơn tươi đẹp nhất thảo nguyên. Đám nữ tỳ bên cạnh mỗi lúc càng kêu gào than khóc nhiều hơn cho một đời hồng nhan bạc mệnh.
Nàng liếc mắt thấy, nhưng khóe miệng trước sau vẫn giương lên, chỉ có đuôi mắt nàng là chùng xuống rất thấp.
***
Nàng quỳ nơi đó ngây ngốc rất lâu. Trời cũng bắt đầu đổ mưa rồi. Mưa xối thẳng vào người nàng lạnh buốt, hạt mưa nặng trĩu chạm vào da thịt như kim châm, áo quần ướt sũng, tóc tai bết hết vào da mặt, dù Đan Tầm không thấy được mình lúc này nhưng chắc chắn là sẽ rất thảm hại.
Trong vô thức, nàng ngửa mặt lên trời cười vang như kẻ điên chốn nhân gian. Nực cười, đến ông trời mà cũng biết khóc cho nàng.
“Đừng khóc! Trước giờ Đan Tầm ta thảm hại… đâu phải chỉ có lần này.”
Phế Hậu thì đã là gì, bởi đoạn thời gian trước, có lẽ nàng còn thảm hại hơn thế nữa.
Ngày đó, tròn một năm nàng gả cho Lê Ứng Nguyên, hôm ấy trời cũng mưa to, nàng quỳ trước sân cung Hy Ninh hai ngày hai đêm. Trước mắt nàng lúc ấy cũng mờ mịt, nàng gọi tên Ứng Nguyên trong vô vọng. Cho đến lúc Đan Tầm ngã xuống, nước mưa dưới sân ngập đến trên má nàng, trong mơ màng Đan Tầm nghe được mùi máu tươi, càng ngày càng đậm. Bụng nàng quặn thắt lên từng cơn, nhưng Đan Tầm không thấy đau ở bụng nữa mà nàng đau ở tim, cảm giác như có vạn tiễn xuyên qua. Đêm đó… con nàng mất rồi, nàng sảy thai!
Thái hậu Đàm thị còn thương tiếc nàng, lệnh cho bọn nữ tỳ đưa nàng về điện Trùng Khánh. Phải ba hôm sau, Lê Ứng Nguyên mới xuất hiện trước cửa cung.
Đan Tầm không hành lễ, nàng như người mất hồn, vẫn là hỏi Lê Ứng Nguyên một câu: “Ứng Nguyên! Ta không mưu hại Đàm thị Thái hậu. Chàng có tin không?”
Lê Ứng Nguyên ngồi xuống mép giường loan phụng, đưa bàn tay ấm nóng vuốt ve lấy mặt nàng, sờ qua hàng mi vẫn còn vương hơi nước: “Đan Tầm, ta biết.”
Năm ngày sau, nàng bị tước quyền quản lý cung Diên Linh, giao lại cho Thần phi Dương thị.
Khi ấy nàng đã biết, hoa rơi trong hữu ý, nước chảy lại vô tình, sau tất cả chỉ có mình nàng cố chấp…
Đan Tầm nắm chặt thánh chỉ trong tay, cuối cùng nàng cũng sáng tỏ rồi! Là sự thật hay không thật không quan trọng, là đúng hay sai cũng không quan trọng, Lê Ứng Nguyên thích thế nào thì sẽ là thế ấy.
“Ta biết.”
Tiếng sấm trời lại nổ vang đằng Đông, vậy mà có lúc nàng đã tưởng đó là tiếng của Ứng Nguyên trước khi hắn rời đi: “Ta biết.”
Đan Tầm bật cười, quẹt tay qua hai gò má. Ông trời này hỏng rồi, nước mưa rơi trên mặt nàng sao lại nóng rát như vậy được?
“Ta nào có khóc. Chính là ông tự ý khóc cho ta!”
Năm Hồng Ân thứ 13, Hoàng hậu Đan thị bị phế truất, đày vào lãnh cung, năm đó nàng mười tám tuổi.
Lạc Yên dìu Đan Tầm vào trong điện Trùng Khánh thay váy áo. Chính trang của Hoàng hậu đương triều này bây giờ đã không còn hợp với nàng nữa, Đan Tầm càng nhìn càng chướng mắt.
“Chuyện hối hận nhất Đan Tầm ta từng làm từ trước đến nay chính là chấp thuận làm Hoàng hậu của Lê Ứng Nguyên. Nếu quay trở lại, ta không làm nữa.” Cũng không tin bất kỳ một cử chỉ nhẹ nhàng thâm tình nào từ hắn. Đến cuối cùng, Lê Ứng Nguyên vẫn chỉ là loài máu lạnh có bộ mặt ôn nhu ấm áp.
Nàng bị tịch thu hết váy áo, tiền vàng, châu báu và đồ trang sức. Đến của hồi môn mang theo từ Tắc La Sơn cũng bị đóng gói mang đi từng rương. Đan Tầm nực cười, thứ dân Châu Phong khi bị chồng ruồng bỏ vẫn được giữ lại của hồi môn cho riêng mình, vậy mà nàng đây còn không bằng được một thứ dân.
Nàng nhắm mắt hít một hơi sâu, lệnh cho Lạc Yên tìm cách lén giữ lại cây trâm bạc nạm ngọc phỉ thuý hình phượng hoàng, thứ này là chính tay Phụ hoàng cài lên tóc nàng ngày xuất giá, nàng không thể đánh mất.
Chính ngọ, thị vệ đã đến trước điện Trùng Khánh của nàng xếp thành hàng ngay ngắn. Lê Ứng Nguyên không đến. Đan Tầm giờ chỉ mặc một bộ váy áo được may bằng vải mây ngả vàng, chân đi giày cỏ bện, chậm rãi hướng về phía lãnh cung trong sự giám sát của đội thị vệ nhà Lê Ứng. Lạc Yên bước ngay bên cạnh nàng.
Đan Tầm sinh ra đã là công chúa nhà Tắc La Sơn, là hòn ngọc quý trên tay Phụ hoàng, lớn lên trong ngọc ngà, lụa là gấm vóc. Ngày nàng gả đi Châu Phong, Phụ hoàng trải mười dặm hồng trang, đưa nàng ngồi ngựa bọc gót son, kèn trống vang rền phô trương thanh thế. Hôm nay, lần đầu tiên nàng nếm được cảm giác thô ráp dưới chân, đôi lúc sợi cỏ sẽ cứa vào lòng bàn chân nàng đau rát, nắng chính ngọ thì mặc nhiên chiếu thẳng trên đỉnh đầu nóng ran, áp vào má rồi trở nên đỏ lựng như quả đào chín mọng.
Thế nhưng... tất thảy những thứ này mới có thể làm nàng trở trên tỉnh táo hơn, dứt khoát thoát khỏi những cảm xúc u mê ngày trước.
Trên đường đến lãnh cung, Đan Tầm phải đi ngang qua điện Thiên Trường, đáng ra mọi hôm Lê Ứng Nguyên sẽ đứng đó chờ nàng, vậy mà hôm nay nàng không thấy hắn nữa. Chuyện cùng nhau sánh vai ngồi nhìn thiên hạ thái bình... chỉ còn lại trên môi Lê Ứng Nguyên và nằm yên trong tâm trí của nàng.
Giả dối.
Đan Tầm cười khinh bỉ trong lòng.
Chiều vàng, cây cối trong lãnh cung lá rụng xác xơ. Từ xa đã thấy hắn vận trường bào lục lam đơn giản đến thăm nàng, loại y phục hắn thường chỉ vận trong lúc vi hành. Nhìn hắn đủ mười phần nho nhã, lịch thiệp, lại thêm tám phần gần gũi, ôn nhu. Nàng nhếch miệng, trong tâm rất lười tiếp đón nhưng vẫn phải giả lả cùng hắn.
Lê Ứng Nguyên mỉm cười hỏi nàng: “Nếu nàng ở đấy có gì cần, mọi lúc đều có thể cho Lạc Yên đến tìm ta.”
Đan Tầm đối diện với hắn bằng tâm thế vô cùng bình tĩnh, nếu để hắn thấy nàng đau đớn thì nàng thua rồi, nghĩ vậy Đan Tầm liền thẳng lưng, ngẩng cao đầu, không khuỵu gối hành lễ với hắn như trước đây. Giờ khắc này nàng nghĩ là không cần thiết nữa.
“Ta là Phế Hậu. E là không hợp!”
Lê Ứng Nguyên dứt khoát quay lưng. Sau đó, Đan Tầm sống trong lãnh cung cùng Lạc Yên mà không có bàn tay nào của hắn dang đến.
Như thế cũng tốt!
Lãnh cung Châu Phong từ năm Hồng Ân đầu tiên đến nay chưa từng có người lui tới, nàng được đặc cách trở thành người đầu tiên, có lẽ nàng phải nên dập đầu vái lạy, cảm tạ thánh điển mênh mông của Lê Ứng Nguyên rồi. Đan Tầm nhìn qua một lượt, các gian phòng vẫn còn khá sạch sẽ, có lẽ đôi lúc vẫn sẽ có nữ tỳ phụ trách quét dọn qua.
“Xem ra cũng không tồi tàn như ta tưởng.”
Đây có lẽ là lãnh cung tốt nhất trong tứ quốc rồi đi? Nơi có đủ hoa thơm cỏ lạ, phía trước có một gốc đào to chắc tuổi phải bằng chục năm, đằng xa còn có đình các trên hồ vọng nguyệt để ngắm trăng đêm, phía dưới thì trồng một hồ sen thơm ngát.
Thật khác với trong tưởng tượng của nàng, về một lãnh cung hoang tàn, lạnh lẽo, có bóng lưng một nữ nhân cô độc, đôi lúc còn quạnh quẽ ngồi đối thoại một mình với các oan hồn kêu than không dứt. Lê Ứng Nguyên, hắn dụng tâm đến mức này với nàng là đang muốn lạc mềm buộc chặt, vừa đánh liền xoa hay muốn nàng dù có đi đến bước đường này vẫn phải vui vẻ nhận một đoạn ân tình của hắn?
Tâm cơ của “hiền Quân” càng ôn nhu thì càng làm nàng muốn nhếch lên khoé miệng.
Đêm nay là tết Nguyên Tiêu, Đan Tầm kê một cái bàn nhỏ dưới gốc đào to nhất trong sân, Lạc Yên đặc biệt làm cho nàng một ít bánh quế, pha cho nàng một tách trà ấm. Đan Tầm không thích liền cho đổi thành rượu Loan Xuân.
“Hoàng hậu, tháng này chúng ta chỉ được phát mỗi trà, ở đây không còn rượu nữa rồi.”
Nàng ngẩn ra. Lạc Yên nói phải, ý nàng ấy là ở đây nào phải điện Trùng Khánh đâu. Rượu Loan Xuân trước đây Đan Tầm tự mình ủ mỗi năm đã chất đầy một góc điện Trùng Khánh. Mà điện Trùng Khánh này, chỉ vài hôm nữa thôi sẽ có nữ nhân khác dọn đến, nàng còn nhớ đến làm chi nữa.
Đan Tầm tự cười mình mới đó mà đã lẩm cẩm rồi. Mắt nàng lại mênh mông nhìn ánh trăng đang nhảy nhót trên sân khi xuyên qua các tán lá cây. Trước mắt nàng lại đột nhiên mờ mịt.
Lạc Yên mím chặt môi, khuỵu gối chấm qua nước mắt rơi trên mặt vị Hoàng hậu vô phúc của mình!
Thương nàng mười bốn tuổi liên hôn, mười lăm tuổi mất con, mười tám tuổi sống cô độc tại nơi này. Người nàng lầm lỡ đem lòng yêu thương, cả đời này dù có ngoảnh mặt nhìn nàng đến trăm lần, cũng không thể tin tưởng nàng.
“Ta biết.”
Lê Ứng Nguyên chỉ để lại cho nàng một câu nhẹ bẫng mà mờ mịt như sương, sau đó hắn mỉm cười rồi rời đi. Trên tay nàng cuối cùng vẫn là thánh chỉ phế Hậu.
Vòm trời xám xịt không ngừng chớp nhoáng phía đằng Đông, rõ là chỉ đang xé ngang trời, hà cớ gì lại tan nát lòng người?
Điện Trùng Khánh vẫn sừng sững ở đấy, chỉ là… sẽ sớm thôi liền trở thành trống trải, rồi sẽ chẳng còn gì ngoài bóng lưng mảnh mai đang run lên bần bật ngoài kia. Có chút gầy gò, lại có chút cô liêu.
Nàng chính là đang cười mình, cười đến chói chang như mặt trời mùa hạ, lại rực rỡ như đóa mẫu đơn tươi đẹp nhất thảo nguyên. Đám nữ tỳ bên cạnh mỗi lúc càng kêu gào than khóc nhiều hơn cho một đời hồng nhan bạc mệnh.
Nàng liếc mắt thấy, nhưng khóe miệng trước sau vẫn giương lên, chỉ có đuôi mắt nàng là chùng xuống rất thấp.
***
Nàng quỳ nơi đó ngây ngốc rất lâu. Trời cũng bắt đầu đổ mưa rồi. Mưa xối thẳng vào người nàng lạnh buốt, hạt mưa nặng trĩu chạm vào da thịt như kim châm, áo quần ướt sũng, tóc tai bết hết vào da mặt, dù Đan Tầm không thấy được mình lúc này nhưng chắc chắn là sẽ rất thảm hại.
Trong vô thức, nàng ngửa mặt lên trời cười vang như kẻ điên chốn nhân gian. Nực cười, đến ông trời mà cũng biết khóc cho nàng.
“Đừng khóc! Trước giờ Đan Tầm ta thảm hại… đâu phải chỉ có lần này.”
Phế Hậu thì đã là gì, bởi đoạn thời gian trước, có lẽ nàng còn thảm hại hơn thế nữa.
Ngày đó, tròn một năm nàng gả cho Lê Ứng Nguyên, hôm ấy trời cũng mưa to, nàng quỳ trước sân cung Hy Ninh hai ngày hai đêm. Trước mắt nàng lúc ấy cũng mờ mịt, nàng gọi tên Ứng Nguyên trong vô vọng. Cho đến lúc Đan Tầm ngã xuống, nước mưa dưới sân ngập đến trên má nàng, trong mơ màng Đan Tầm nghe được mùi máu tươi, càng ngày càng đậm. Bụng nàng quặn thắt lên từng cơn, nhưng Đan Tầm không thấy đau ở bụng nữa mà nàng đau ở tim, cảm giác như có vạn tiễn xuyên qua. Đêm đó… con nàng mất rồi, nàng sảy thai!
Thái hậu Đàm thị còn thương tiếc nàng, lệnh cho bọn nữ tỳ đưa nàng về điện Trùng Khánh. Phải ba hôm sau, Lê Ứng Nguyên mới xuất hiện trước cửa cung.
Đan Tầm không hành lễ, nàng như người mất hồn, vẫn là hỏi Lê Ứng Nguyên một câu: “Ứng Nguyên! Ta không mưu hại Đàm thị Thái hậu. Chàng có tin không?”
Lê Ứng Nguyên ngồi xuống mép giường loan phụng, đưa bàn tay ấm nóng vuốt ve lấy mặt nàng, sờ qua hàng mi vẫn còn vương hơi nước: “Đan Tầm, ta biết.”
Năm ngày sau, nàng bị tước quyền quản lý cung Diên Linh, giao lại cho Thần phi Dương thị.
Khi ấy nàng đã biết, hoa rơi trong hữu ý, nước chảy lại vô tình, sau tất cả chỉ có mình nàng cố chấp…
Đan Tầm nắm chặt thánh chỉ trong tay, cuối cùng nàng cũng sáng tỏ rồi! Là sự thật hay không thật không quan trọng, là đúng hay sai cũng không quan trọng, Lê Ứng Nguyên thích thế nào thì sẽ là thế ấy.
“Ta biết.”
Tiếng sấm trời lại nổ vang đằng Đông, vậy mà có lúc nàng đã tưởng đó là tiếng của Ứng Nguyên trước khi hắn rời đi: “Ta biết.”
Đan Tầm bật cười, quẹt tay qua hai gò má. Ông trời này hỏng rồi, nước mưa rơi trên mặt nàng sao lại nóng rát như vậy được?
“Ta nào có khóc. Chính là ông tự ý khóc cho ta!”
Năm Hồng Ân thứ 13, Hoàng hậu Đan thị bị phế truất, đày vào lãnh cung, năm đó nàng mười tám tuổi.
Lạc Yên dìu Đan Tầm vào trong điện Trùng Khánh thay váy áo. Chính trang của Hoàng hậu đương triều này bây giờ đã không còn hợp với nàng nữa, Đan Tầm càng nhìn càng chướng mắt.
“Chuyện hối hận nhất Đan Tầm ta từng làm từ trước đến nay chính là chấp thuận làm Hoàng hậu của Lê Ứng Nguyên. Nếu quay trở lại, ta không làm nữa.” Cũng không tin bất kỳ một cử chỉ nhẹ nhàng thâm tình nào từ hắn. Đến cuối cùng, Lê Ứng Nguyên vẫn chỉ là loài máu lạnh có bộ mặt ôn nhu ấm áp.
Nàng bị tịch thu hết váy áo, tiền vàng, châu báu và đồ trang sức. Đến của hồi môn mang theo từ Tắc La Sơn cũng bị đóng gói mang đi từng rương. Đan Tầm nực cười, thứ dân Châu Phong khi bị chồng ruồng bỏ vẫn được giữ lại của hồi môn cho riêng mình, vậy mà nàng đây còn không bằng được một thứ dân.
Nàng nhắm mắt hít một hơi sâu, lệnh cho Lạc Yên tìm cách lén giữ lại cây trâm bạc nạm ngọc phỉ thuý hình phượng hoàng, thứ này là chính tay Phụ hoàng cài lên tóc nàng ngày xuất giá, nàng không thể đánh mất.
Chính ngọ, thị vệ đã đến trước điện Trùng Khánh của nàng xếp thành hàng ngay ngắn. Lê Ứng Nguyên không đến. Đan Tầm giờ chỉ mặc một bộ váy áo được may bằng vải mây ngả vàng, chân đi giày cỏ bện, chậm rãi hướng về phía lãnh cung trong sự giám sát của đội thị vệ nhà Lê Ứng. Lạc Yên bước ngay bên cạnh nàng.
Đan Tầm sinh ra đã là công chúa nhà Tắc La Sơn, là hòn ngọc quý trên tay Phụ hoàng, lớn lên trong ngọc ngà, lụa là gấm vóc. Ngày nàng gả đi Châu Phong, Phụ hoàng trải mười dặm hồng trang, đưa nàng ngồi ngựa bọc gót son, kèn trống vang rền phô trương thanh thế. Hôm nay, lần đầu tiên nàng nếm được cảm giác thô ráp dưới chân, đôi lúc sợi cỏ sẽ cứa vào lòng bàn chân nàng đau rát, nắng chính ngọ thì mặc nhiên chiếu thẳng trên đỉnh đầu nóng ran, áp vào má rồi trở nên đỏ lựng như quả đào chín mọng.
Thế nhưng... tất thảy những thứ này mới có thể làm nàng trở trên tỉnh táo hơn, dứt khoát thoát khỏi những cảm xúc u mê ngày trước.
Trên đường đến lãnh cung, Đan Tầm phải đi ngang qua điện Thiên Trường, đáng ra mọi hôm Lê Ứng Nguyên sẽ đứng đó chờ nàng, vậy mà hôm nay nàng không thấy hắn nữa. Chuyện cùng nhau sánh vai ngồi nhìn thiên hạ thái bình... chỉ còn lại trên môi Lê Ứng Nguyên và nằm yên trong tâm trí của nàng.
Giả dối.
Đan Tầm cười khinh bỉ trong lòng.
Chiều vàng, cây cối trong lãnh cung lá rụng xác xơ. Từ xa đã thấy hắn vận trường bào lục lam đơn giản đến thăm nàng, loại y phục hắn thường chỉ vận trong lúc vi hành. Nhìn hắn đủ mười phần nho nhã, lịch thiệp, lại thêm tám phần gần gũi, ôn nhu. Nàng nhếch miệng, trong tâm rất lười tiếp đón nhưng vẫn phải giả lả cùng hắn.
Lê Ứng Nguyên mỉm cười hỏi nàng: “Nếu nàng ở đấy có gì cần, mọi lúc đều có thể cho Lạc Yên đến tìm ta.”
Đan Tầm đối diện với hắn bằng tâm thế vô cùng bình tĩnh, nếu để hắn thấy nàng đau đớn thì nàng thua rồi, nghĩ vậy Đan Tầm liền thẳng lưng, ngẩng cao đầu, không khuỵu gối hành lễ với hắn như trước đây. Giờ khắc này nàng nghĩ là không cần thiết nữa.
“Ta là Phế Hậu. E là không hợp!”
Lê Ứng Nguyên dứt khoát quay lưng. Sau đó, Đan Tầm sống trong lãnh cung cùng Lạc Yên mà không có bàn tay nào của hắn dang đến.
Như thế cũng tốt!
Lãnh cung Châu Phong từ năm Hồng Ân đầu tiên đến nay chưa từng có người lui tới, nàng được đặc cách trở thành người đầu tiên, có lẽ nàng phải nên dập đầu vái lạy, cảm tạ thánh điển mênh mông của Lê Ứng Nguyên rồi. Đan Tầm nhìn qua một lượt, các gian phòng vẫn còn khá sạch sẽ, có lẽ đôi lúc vẫn sẽ có nữ tỳ phụ trách quét dọn qua.
“Xem ra cũng không tồi tàn như ta tưởng.”
Đây có lẽ là lãnh cung tốt nhất trong tứ quốc rồi đi? Nơi có đủ hoa thơm cỏ lạ, phía trước có một gốc đào to chắc tuổi phải bằng chục năm, đằng xa còn có đình các trên hồ vọng nguyệt để ngắm trăng đêm, phía dưới thì trồng một hồ sen thơm ngát.
Thật khác với trong tưởng tượng của nàng, về một lãnh cung hoang tàn, lạnh lẽo, có bóng lưng một nữ nhân cô độc, đôi lúc còn quạnh quẽ ngồi đối thoại một mình với các oan hồn kêu than không dứt. Lê Ứng Nguyên, hắn dụng tâm đến mức này với nàng là đang muốn lạc mềm buộc chặt, vừa đánh liền xoa hay muốn nàng dù có đi đến bước đường này vẫn phải vui vẻ nhận một đoạn ân tình của hắn?
Tâm cơ của “hiền Quân” càng ôn nhu thì càng làm nàng muốn nhếch lên khoé miệng.
Đêm nay là tết Nguyên Tiêu, Đan Tầm kê một cái bàn nhỏ dưới gốc đào to nhất trong sân, Lạc Yên đặc biệt làm cho nàng một ít bánh quế, pha cho nàng một tách trà ấm. Đan Tầm không thích liền cho đổi thành rượu Loan Xuân.
“Hoàng hậu, tháng này chúng ta chỉ được phát mỗi trà, ở đây không còn rượu nữa rồi.”
Nàng ngẩn ra. Lạc Yên nói phải, ý nàng ấy là ở đây nào phải điện Trùng Khánh đâu. Rượu Loan Xuân trước đây Đan Tầm tự mình ủ mỗi năm đã chất đầy một góc điện Trùng Khánh. Mà điện Trùng Khánh này, chỉ vài hôm nữa thôi sẽ có nữ nhân khác dọn đến, nàng còn nhớ đến làm chi nữa.
Đan Tầm tự cười mình mới đó mà đã lẩm cẩm rồi. Mắt nàng lại mênh mông nhìn ánh trăng đang nhảy nhót trên sân khi xuyên qua các tán lá cây. Trước mắt nàng lại đột nhiên mờ mịt.
Lạc Yên mím chặt môi, khuỵu gối chấm qua nước mắt rơi trên mặt vị Hoàng hậu vô phúc của mình!
Thương nàng mười bốn tuổi liên hôn, mười lăm tuổi mất con, mười tám tuổi sống cô độc tại nơi này. Người nàng lầm lỡ đem lòng yêu thương, cả đời này dù có ngoảnh mặt nhìn nàng đến trăm lần, cũng không thể tin tưởng nàng.