Chương 1: Cha của đứa bé
Hoàng hôn buông xuống, tại khoa sản phụ của bệnh viện Nhân Dân thành phố.
Diệp Thư Hoa nằm trên giường mổ, đôi mắt bất lực nhìn lên trần nhà mà tuyệt vọng, bờ mi cũng từ từ nhắm lại cố gắng cắn chặt nỗi đau đang quặn thắt trong người.
“Cơ thể cô rất yếu, đừng cố dùng sức nữa. Thả lỏng đi, nhất định cả hai mẹ con cô sẽ bình an.”
Giọng nói của một nữ hộ sinh phát ra từ bên tai, nhẹ nhàng an ủi. Trong căn phòng bây giờ đã chứa đầy máu, vì đã hai ngày một đêm, cô liên tục bị xuất huyết mà đứa bé trong bụng vẫn chưa thể chào đời.
Diệp Thư Hoa mệt mỏi, từng ngón tay trắng nõn bám lấy lớp vải vô trùng trên người.
“Tư thế đứa bé bị lệch, kỳ sinh lần này cũng đã kéo rất dài rồi. Mau gọi cho anh Vương bàn bạc lại hợp đồng, sau này chúng ta sẽ không phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Bác sĩ trưởng quay sang gọi. Đây là lần đầu tiên ông gặp trường hợp này, nếu tình trạng của cô có thể phát hiện sớm thì đã không tệ đến mức độ như ngày hôm nay.
“Nếu không thể cứu cả hai, mong bác sĩ hãy giữ lại con của tôi.”
Cô vươn mình tới người bác sĩ, giọng nói yếu ớt mà cầu xin. Bác sĩ nhìn cô cũng không đành lòng, cơ thể của cô rất yếu, lại vô tình sinh non ở tuổi mới trưởng thành nên mọi rủi ro xảy ra là chuyện vô cùng cao.
“Yên tâm, chỉ cần cô hợp tác, tất cả sẽ ổn thôi.”
Nửa giờ sau, cuối cùng cũng có thể nghe được tiếng khóc của trẻ con. Diệp Thư Hoa thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp gặp đứa con vừa mới chào đời của mình thì bản thân đã bị hôn mê ngay sau đó.
Y tá vẫn làm theo công việc, sau khi phẫu thuật xong sẽ đưa cô trở lại phòng dưỡng sức.
“Anh Vương, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.”
Vương Khải sau khi nghe lời bác sĩ ở bệnh viện báo, anh vô cùng vui mừng.
“Cố tổng, có tin vui rồi.”
“Vào đi.” Giọng nói từ tính từ trong phòng vang lên, đủ để bóp nghẹt những âm thanh đang ồn ào ở phía bên ngoài.
Một người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, khuôn mặt sắc sảo với toàn bộ góc cạnh đều hoàn mĩ, đôi mắt đen và sâu lắng tựa như muốn hút hồn ánh nhìn của người khác.
“Có chuyện gì?” Anh ta ngước mặt lên, lạnh lùng nhìn Vương Khải.
“Chúc mừng Cố tổng, bên bệnh viện vừa gọi bảo Diệp Thư Hoa đã sinh một bé trai, cả hai mẹ con đều an toàn.” Vương Khải cúi đầu, cung kính đáp.
“Ồ, ra vậy.” Anh nghe vậy, thần sắc cũng không thay đổi. Vẻ mặt lạnh lùng của anh khiến cuộc trò chuyện bỗng nhiên trầm lặng hơn, xem như chuyện vừa rồi cũng không đáng để nhắc tới.
Vương Khải xem ra trong lòng rất vui mừng, nhưng nhìn tâm trạng của anh thì lại không hiểu, định hỏi anh có tới đó để thăm không thì đã nghe anh ta nói tiếp: “Kế hoạch đấu thầu được lên lịch quay lúc mấy giờ?”
Vương Khải bỗng dưng bị á khẩu, anh sững sờ nhìn đồng hồ lập tức nói: “Mười lăm phút nữa.”
“Đi tới trường quay thôi.” Nói xong, anh đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng.
Cuộc họp kéo dài đến năm giờ sáng.
Vương Khải chờ bộ phận quay phim kết thúc, chu đáo đem hai tách cà phê đến cho anh.
“Cố tổng, anh thật sự không đến bệnh viện luôn sao?” Trằn trọc cả đêm, Vương Khải quyết không giữ được tâm sự trong bụng mà hỏi.
Anh ta vẫn thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, suy nghĩ gì đó mà cả Vương Khải cũng không thể đoán được. Một hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng quyết định: “Vương Khải, cậu đi sắp xếp đi.”
Trong bệnh viện, ánh nắng sớm mai phảng phất chiếu vào người cô ấm áp. Trên giường bệnh, Diệp Thư Hoa gần như bị xuống sắc hẳn đi, trông khuôn mặt tái nhợt. Cô mệt mỏi mở mắt ra nhìn đứa bé ngủ say bên cạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi mà chỉ muốn khóc thật lớn.
Đêm sinh nhật thứ mười tám đối với cô giống như một cơn ác mộng. Cô bị chính người em gái cùng cha khác mẹ của mình hại, có lẽ suốt cuộc đời này cô vẫn không thể nào quên được khoảnh khắc đáng ghê tởm ấy.
Khi cô biết mình mang thai, suy nghĩ đầu tiên chỉ muốn giết nó đi, cô còn trẻ, vẫn có thể làm lại từ đầu. Nhưng mọi thứ đều khiến cô không thể, bào thai đang phát triển trong người cô, nó là con của cô sau này, cô không thể ác độc từ bỏ nó được.
Đến giây phút cuối cùng, cô chỉ có một ý niệm. Dù có mất đi mạng, cô chỉ muốn con mình được ra đời một cách bình an. Đó có được coi là tình mẫu tử không?
Tiếng gõ cửa phá đi bầu không khí tĩnh lặng, Diệp Thư Hoa vội lau nước mắt, đờ đẫn nói: “Mời anh vào.”
Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, người này có lẽ cô chưa từng gặp qua, cũng chẳng quen biết. Diệp Thư Hoa ngơ ngác nhìn anh, cô chỉ biết lịch sự mà hỏi: “Xin chào, hình như anh đi nhầm phòng thì phải?”
Người đàn ông ấy có đôi lông mày lạnh lùng, nhìn cô với vẻ trịch thượng: “Tôi là Cố Đình Doanh, là cha của con cô.”
Diệp Thư Hoa nằm trên giường mổ, đôi mắt bất lực nhìn lên trần nhà mà tuyệt vọng, bờ mi cũng từ từ nhắm lại cố gắng cắn chặt nỗi đau đang quặn thắt trong người.
“Cơ thể cô rất yếu, đừng cố dùng sức nữa. Thả lỏng đi, nhất định cả hai mẹ con cô sẽ bình an.”
Giọng nói của một nữ hộ sinh phát ra từ bên tai, nhẹ nhàng an ủi. Trong căn phòng bây giờ đã chứa đầy máu, vì đã hai ngày một đêm, cô liên tục bị xuất huyết mà đứa bé trong bụng vẫn chưa thể chào đời.
Diệp Thư Hoa mệt mỏi, từng ngón tay trắng nõn bám lấy lớp vải vô trùng trên người.
“Tư thế đứa bé bị lệch, kỳ sinh lần này cũng đã kéo rất dài rồi. Mau gọi cho anh Vương bàn bạc lại hợp đồng, sau này chúng ta sẽ không phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Bác sĩ trưởng quay sang gọi. Đây là lần đầu tiên ông gặp trường hợp này, nếu tình trạng của cô có thể phát hiện sớm thì đã không tệ đến mức độ như ngày hôm nay.
“Nếu không thể cứu cả hai, mong bác sĩ hãy giữ lại con của tôi.”
Cô vươn mình tới người bác sĩ, giọng nói yếu ớt mà cầu xin. Bác sĩ nhìn cô cũng không đành lòng, cơ thể của cô rất yếu, lại vô tình sinh non ở tuổi mới trưởng thành nên mọi rủi ro xảy ra là chuyện vô cùng cao.
“Yên tâm, chỉ cần cô hợp tác, tất cả sẽ ổn thôi.”
Nửa giờ sau, cuối cùng cũng có thể nghe được tiếng khóc của trẻ con. Diệp Thư Hoa thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp gặp đứa con vừa mới chào đời của mình thì bản thân đã bị hôn mê ngay sau đó.
Y tá vẫn làm theo công việc, sau khi phẫu thuật xong sẽ đưa cô trở lại phòng dưỡng sức.
“Anh Vương, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.”
Vương Khải sau khi nghe lời bác sĩ ở bệnh viện báo, anh vô cùng vui mừng.
“Cố tổng, có tin vui rồi.”
“Vào đi.” Giọng nói từ tính từ trong phòng vang lên, đủ để bóp nghẹt những âm thanh đang ồn ào ở phía bên ngoài.
Một người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, khuôn mặt sắc sảo với toàn bộ góc cạnh đều hoàn mĩ, đôi mắt đen và sâu lắng tựa như muốn hút hồn ánh nhìn của người khác.
“Có chuyện gì?” Anh ta ngước mặt lên, lạnh lùng nhìn Vương Khải.
“Chúc mừng Cố tổng, bên bệnh viện vừa gọi bảo Diệp Thư Hoa đã sinh một bé trai, cả hai mẹ con đều an toàn.” Vương Khải cúi đầu, cung kính đáp.
“Ồ, ra vậy.” Anh nghe vậy, thần sắc cũng không thay đổi. Vẻ mặt lạnh lùng của anh khiến cuộc trò chuyện bỗng nhiên trầm lặng hơn, xem như chuyện vừa rồi cũng không đáng để nhắc tới.
Vương Khải xem ra trong lòng rất vui mừng, nhưng nhìn tâm trạng của anh thì lại không hiểu, định hỏi anh có tới đó để thăm không thì đã nghe anh ta nói tiếp: “Kế hoạch đấu thầu được lên lịch quay lúc mấy giờ?”
Vương Khải bỗng dưng bị á khẩu, anh sững sờ nhìn đồng hồ lập tức nói: “Mười lăm phút nữa.”
“Đi tới trường quay thôi.” Nói xong, anh đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng.
Cuộc họp kéo dài đến năm giờ sáng.
Vương Khải chờ bộ phận quay phim kết thúc, chu đáo đem hai tách cà phê đến cho anh.
“Cố tổng, anh thật sự không đến bệnh viện luôn sao?” Trằn trọc cả đêm, Vương Khải quyết không giữ được tâm sự trong bụng mà hỏi.
Anh ta vẫn thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, suy nghĩ gì đó mà cả Vương Khải cũng không thể đoán được. Một hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng quyết định: “Vương Khải, cậu đi sắp xếp đi.”
Trong bệnh viện, ánh nắng sớm mai phảng phất chiếu vào người cô ấm áp. Trên giường bệnh, Diệp Thư Hoa gần như bị xuống sắc hẳn đi, trông khuôn mặt tái nhợt. Cô mệt mỏi mở mắt ra nhìn đứa bé ngủ say bên cạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi mà chỉ muốn khóc thật lớn.
Đêm sinh nhật thứ mười tám đối với cô giống như một cơn ác mộng. Cô bị chính người em gái cùng cha khác mẹ của mình hại, có lẽ suốt cuộc đời này cô vẫn không thể nào quên được khoảnh khắc đáng ghê tởm ấy.
Khi cô biết mình mang thai, suy nghĩ đầu tiên chỉ muốn giết nó đi, cô còn trẻ, vẫn có thể làm lại từ đầu. Nhưng mọi thứ đều khiến cô không thể, bào thai đang phát triển trong người cô, nó là con của cô sau này, cô không thể ác độc từ bỏ nó được.
Đến giây phút cuối cùng, cô chỉ có một ý niệm. Dù có mất đi mạng, cô chỉ muốn con mình được ra đời một cách bình an. Đó có được coi là tình mẫu tử không?
Tiếng gõ cửa phá đi bầu không khí tĩnh lặng, Diệp Thư Hoa vội lau nước mắt, đờ đẫn nói: “Mời anh vào.”
Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, người này có lẽ cô chưa từng gặp qua, cũng chẳng quen biết. Diệp Thư Hoa ngơ ngác nhìn anh, cô chỉ biết lịch sự mà hỏi: “Xin chào, hình như anh đi nhầm phòng thì phải?”
Người đàn ông ấy có đôi lông mày lạnh lùng, nhìn cô với vẻ trịch thượng: “Tôi là Cố Đình Doanh, là cha của con cô.”