Chương 1: Ly hôn.
"Chúng ta ly hôn đi."
"Được!"
"..."
Tề Mẫn Mẫn không ngờ chồng mới cưới chưa được ba tháng của cô tính tình lại "tốt" đến như vậy, bên ngoài mặt hắn lạnh như băng, biểu cảm hời hợt, hoàn toàn không giống với tác phong bây giờ của hắn.
Chậc, bất quá cô cảm thấy hắn như vậy cũng khá tốt.
Ly hôn trong hòa bình, đây cũng là điều mà cô muốn.
Cuộc hôn nhân chỉ vừa được ba tháng này cuối cùng cũng kết thúc, Tề Mẫn Mẫn có chút mông lung nhìn đời, vậy mà cô đã là phụ nữ một đời chồng trong khi "trinh" còn chưa kịp mất. Nghĩ đến cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, chung quy đều do bố mẹ hai bên gia đình tự ý sắp đặt cuộc hôn sự này, cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đã bị mẹ ruột mặc váy cưới ném về nhà chồng.
Hoắc Trì Viễn này cũng thật nam tính đúng chuẩn đàn ông đó là khi Tề Mẫn Mẫn xét về khía cạnh diện mạo và khí chất của hắn, người như hắn đúng là có rất nhiều phụ nữ muốn làm vợ hoặc là leo lên giường, nhưng lại không phải gu của cô, gu cô là một người đẹp trai ấm áp, biết chăm lo cho người khác chứ không phải lúc nào cũng trưng ra bộ mặt thối như này.
Không đúng gu không chung sống được, ba tháng cũng là quá nhiều đối với cô rồi.
Có lẽ cũng bởi vì giữa hai người chưa nảy sinh tình cảm, không hề có chút quen thuộc nào cho nên mới trở nên xa lạ như vậy. Tề Mẫn Mẫn cũng không muốn phụ lòng bố mẹ nhà mình cố gắng tiếp cận hắn làm thân rồi từ từ tiến xa hơn cô từ một cô gái mạnh mẽ mà trở nên dịu dàng ân cần với hắn, những việc cô chưa từng làm cũng làm qua cũng chỉ muốn hai người không xa lạ như vậy nhưng dường như người nọ không hề có ý muốn đến gần cô, tiếp xúc với cô thì phải.
Ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói hờ hững của hắn khi thấy cô mang sữa nóng đến vì sợ hắn mệt nhọc vẫn còn lưu lại trong trí óc cô, thật lạnh:
"Tôi không uống thứ này, mang đi đi."
Chậc!
Hắn không thích cô, thậm chí là ghét hành động của cô!
Giọng điệu của hắn khiến cô thấy ghét, cũng từ lúc đó cô chẳng thèm để tâm đến hắn nữa mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hai người sống hai thế giới riêng, không xâm phạm đến nhau.
Nếu mẹ cô có hỏi cô cũng sẽ không thẹn với lòng, căn nguyên đều là do Hoắc Trì Viễn không chịu phối hợp đẩy cô ra xa cho nên mới thành ra như vậy. Cô vô tội, đừng mắng cô.
...
Bước ra khỏi toà án, Tề Mẫn Mẫn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, thật không ngờ cô cuối cùng cũng trở về tình trạng độc thân rồi, không bị gò bó bởi ba từ "đã có chồng" kia nữa.
Trên người là chiếc váy ngắn bó sát cơ thể, đã lâu rồi cô chưa mặc lại kiểu váy này, từ lúc lấy chồng style của cô chính là trưởng thành, dịu dàng rất hiếm khi khoe ra đường cong của cơ thể.
Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười toe toét, cô ngẩng đầu nhìn trời xanh, cảm thấy ly hôn thật tốt đến cả ông trời cũng ủng hộ cô. Bị sự vui vẻ lấn át, Mẫn Mẫn không hề để ý đến có một ánh mắt nóng bỏng đã dán trên người cô từ lâu.
Cơ thể nóng bỏng, đường cong rõ ràng, vòng một no đủ, vòng hai nhỏ nhắn có thể dùng sức bẻ gãy, vòng ba... ừm thật nhiều thịt.
Ánh mắt Hoắc Trì Viễn lập tức rời đi khi Mẫn Mẫn quay người lại nhìn hắn, cô cong môi nở nụ cười quyến rũ nói:
"Anh Hoắc... chúc anh hạnh phúc, sớm tìm được người phụ nữ mà anh yêu."
Hoắc Trì Viễn trầm mặc nhìn cô: "..."
Đột nhiên hắn cảm thấy nụ cười kia của cô thật chói mắt, khiến lòng hắn không vui.
Thoát khỏi hắn, cô vui đến mức đó sao?
"Ừm. Cảm ơn." Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt đáp, mày cũng nhíu lại.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thái độ của hắn nghĩ hắn bây giờ đến nhìn cũng chẳng muốn nhìn mình, đáy lòng sinh ra một tia đau lòng... ai nha, dù sao cũng từng là vợ chồng có cần phải tỏ thái độ như vậy không?
Đáng ghét, cô ly hôn chính là đúng đắn nhất rồi.
Hắn đến lời tốt đẹp cũng chẳng thèm nói với cô nữa, đáng ra nên trù hắn không ai yêu mới đúng.
Bĩu môi hừ lạnh một tiếng, Tề Mẫn Mẫn gật đầu nói:
"Vậy tôi đi trước. Tạm biệt!"
Phản ứng của hắn thật lạ, tiến lên một bước cánh tay đưa ra rồi thu lại, đến hắn cũng không hiểu mình đang làm gì. Thấy Tề Mẫn Mẫn xoay người rời đi, hai chữ "Tạm biệt" văng vẳng trong não bộ khiến lòng hắn nhao nhao cả lên. Miệng nhanh hơn não, Hoắc Trì Viễn nói:
"Để tôi đưa em về."
(Nhớ nhấn thêm vào tủ sách và đề cử cho mình mọi người nhé. Cảm ơn các bạn!)
"Được!"
"..."
Tề Mẫn Mẫn không ngờ chồng mới cưới chưa được ba tháng của cô tính tình lại "tốt" đến như vậy, bên ngoài mặt hắn lạnh như băng, biểu cảm hời hợt, hoàn toàn không giống với tác phong bây giờ của hắn.
Chậc, bất quá cô cảm thấy hắn như vậy cũng khá tốt.
Ly hôn trong hòa bình, đây cũng là điều mà cô muốn.
Cuộc hôn nhân chỉ vừa được ba tháng này cuối cùng cũng kết thúc, Tề Mẫn Mẫn có chút mông lung nhìn đời, vậy mà cô đã là phụ nữ một đời chồng trong khi "trinh" còn chưa kịp mất. Nghĩ đến cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, chung quy đều do bố mẹ hai bên gia đình tự ý sắp đặt cuộc hôn sự này, cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đã bị mẹ ruột mặc váy cưới ném về nhà chồng.
Hoắc Trì Viễn này cũng thật nam tính đúng chuẩn đàn ông đó là khi Tề Mẫn Mẫn xét về khía cạnh diện mạo và khí chất của hắn, người như hắn đúng là có rất nhiều phụ nữ muốn làm vợ hoặc là leo lên giường, nhưng lại không phải gu của cô, gu cô là một người đẹp trai ấm áp, biết chăm lo cho người khác chứ không phải lúc nào cũng trưng ra bộ mặt thối như này.
Không đúng gu không chung sống được, ba tháng cũng là quá nhiều đối với cô rồi.
Có lẽ cũng bởi vì giữa hai người chưa nảy sinh tình cảm, không hề có chút quen thuộc nào cho nên mới trở nên xa lạ như vậy. Tề Mẫn Mẫn cũng không muốn phụ lòng bố mẹ nhà mình cố gắng tiếp cận hắn làm thân rồi từ từ tiến xa hơn cô từ một cô gái mạnh mẽ mà trở nên dịu dàng ân cần với hắn, những việc cô chưa từng làm cũng làm qua cũng chỉ muốn hai người không xa lạ như vậy nhưng dường như người nọ không hề có ý muốn đến gần cô, tiếp xúc với cô thì phải.
Ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói hờ hững của hắn khi thấy cô mang sữa nóng đến vì sợ hắn mệt nhọc vẫn còn lưu lại trong trí óc cô, thật lạnh:
"Tôi không uống thứ này, mang đi đi."
Chậc!
Hắn không thích cô, thậm chí là ghét hành động của cô!
Giọng điệu của hắn khiến cô thấy ghét, cũng từ lúc đó cô chẳng thèm để tâm đến hắn nữa mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hai người sống hai thế giới riêng, không xâm phạm đến nhau.
Nếu mẹ cô có hỏi cô cũng sẽ không thẹn với lòng, căn nguyên đều là do Hoắc Trì Viễn không chịu phối hợp đẩy cô ra xa cho nên mới thành ra như vậy. Cô vô tội, đừng mắng cô.
...
Bước ra khỏi toà án, Tề Mẫn Mẫn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, thật không ngờ cô cuối cùng cũng trở về tình trạng độc thân rồi, không bị gò bó bởi ba từ "đã có chồng" kia nữa.
Trên người là chiếc váy ngắn bó sát cơ thể, đã lâu rồi cô chưa mặc lại kiểu váy này, từ lúc lấy chồng style của cô chính là trưởng thành, dịu dàng rất hiếm khi khoe ra đường cong của cơ thể.
Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười toe toét, cô ngẩng đầu nhìn trời xanh, cảm thấy ly hôn thật tốt đến cả ông trời cũng ủng hộ cô. Bị sự vui vẻ lấn át, Mẫn Mẫn không hề để ý đến có một ánh mắt nóng bỏng đã dán trên người cô từ lâu.
Cơ thể nóng bỏng, đường cong rõ ràng, vòng một no đủ, vòng hai nhỏ nhắn có thể dùng sức bẻ gãy, vòng ba... ừm thật nhiều thịt.
Ánh mắt Hoắc Trì Viễn lập tức rời đi khi Mẫn Mẫn quay người lại nhìn hắn, cô cong môi nở nụ cười quyến rũ nói:
"Anh Hoắc... chúc anh hạnh phúc, sớm tìm được người phụ nữ mà anh yêu."
Hoắc Trì Viễn trầm mặc nhìn cô: "..."
Đột nhiên hắn cảm thấy nụ cười kia của cô thật chói mắt, khiến lòng hắn không vui.
Thoát khỏi hắn, cô vui đến mức đó sao?
"Ừm. Cảm ơn." Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt đáp, mày cũng nhíu lại.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thái độ của hắn nghĩ hắn bây giờ đến nhìn cũng chẳng muốn nhìn mình, đáy lòng sinh ra một tia đau lòng... ai nha, dù sao cũng từng là vợ chồng có cần phải tỏ thái độ như vậy không?
Đáng ghét, cô ly hôn chính là đúng đắn nhất rồi.
Hắn đến lời tốt đẹp cũng chẳng thèm nói với cô nữa, đáng ra nên trù hắn không ai yêu mới đúng.
Bĩu môi hừ lạnh một tiếng, Tề Mẫn Mẫn gật đầu nói:
"Vậy tôi đi trước. Tạm biệt!"
Phản ứng của hắn thật lạ, tiến lên một bước cánh tay đưa ra rồi thu lại, đến hắn cũng không hiểu mình đang làm gì. Thấy Tề Mẫn Mẫn xoay người rời đi, hai chữ "Tạm biệt" văng vẳng trong não bộ khiến lòng hắn nhao nhao cả lên. Miệng nhanh hơn não, Hoắc Trì Viễn nói:
"Để tôi đưa em về."
(Nhớ nhấn thêm vào tủ sách và đề cử cho mình mọi người nhé. Cảm ơn các bạn!)