Chương 1: Ấn tượng đầu tiên
Chúng tôi yêu sớm, cũng là cặp đôi đầu tiên của lớp.
Chuyện này bắt đầu từ năm lớp 8, cậu ấy là học sinh cá biệt, còn tôi là học sinh giỏi đồng thời cũng là lớp trưởng.
Tôi so với cậu ấy chính là con nhà người ta, còn cậu ấy chỉ là đứa giỏi phá phách trong mắt mọi người.
Năm cậu ấy vừa chuyển về trường, cậu mở màn bằng việc tháo hơi xe của tất cả đám con trai trong lớp khiến chúng nó mất hai nghìn để bơm xe đi về.
Hôm sau, cậu tiếp tục bắt sâu bỏ vào bàn các bạn nữ khiến cả đám con gái nhốn nháo trong giờ Toán của cô chủ nhiệm.
Lần tiếp cậu ấy làm hỏng cái đồng hồ của lớp bằng cách sút một quả bóng thật mạnh vào giữa nó, làm những mảnh thủy tinh bay tứ tung rất nguy hiểm.
Không dừng lại ở đó, cậu ấy còn ngang nhiên ăn trộm tóc giả của thầy hiệu phó bêu rếu khắp trường khiến thầy xấu hổ không dám đi dạy một tuần.
Mọi người, ai cũng đều ghét cậu ấy.
Nhưng tôi lại thấy trong ánh mắt cậu ấy có một cái gì đó buồn lắm.
Có lẽ mọi người sẽ nghĩ tôi bị điên, nhưng tôi thực sự không hề ghét cậu ấy chút nào sau bao nhiêu chuyện xấu cậu ấy làm ra.
Không biết vì sao nữa…
Gần kì thi giữa kì, cô chủ nhiệm giao cho tôi nhiệm vụ kèm cặp cậu ấy để tránh kéo thành tích học tập của lớp xuống vì lớp tôi là lớp chọn.
Tôi liền hẹn cậu ấy mỗi giờ học ở lại tầm 30 phút, cậu ấy đồng ý, đồng ý một cách nhanh chóng.
Tôi cảm thấy hơi lạ, song chiều hôm ấy cậu ấy đã bỏ tôi ở đấy một mình ngồi đợi. Đến khi trời chập choạng tối, tôi mới thôi không đợi nữa mà đi về nhà và ăn một trận chửi té tát từ mẹ.
Tôi giận cậu ấy lắm, tủi thân kiểu gì ấy.
“Tại sao cậu đồng ý rồi mà lại không đến?”
“Vậy à? Quên mất, xin lỗi!”
Cô bạn thân của tôi nghe thấy liền mắng cậu ấy như tát nước.
“Cậu hơi quá đáng rồi nhé, vì đợi cậu mà cậu ấy bị bố mẹ mắng sấp mặt luôn đấy!”
Tôi thấy ánh mắt của cậu ấy gợn một cái gì đó ăn năn, cậu ấy nhìn tôi một cái rồi ngồi xuống.
Chiều hôm ấy, cậu ấy có đến điểm hẹn, chúng tôi học một chút cùng nhau. Tôi rất bất ngờ, cậu ấy học rất giỏi, chẳng qua là cậu ấy giả vờ mình kém cỏi thôi.
Nắng chiều tà buông xuống chiếu lên hai thân ảnh đang ngồi trên ghế đá sân trường. Cậu ấy đột nhiên nhìn tôi một cách chăm chú.
“Bối Anh, cậu không ghét tớ à?”
Tôi lắc đầu mỉm cười, nụ cười hồn nhiên của cô bé 14 tuổi.
“Không, tớ nghĩ cậu phải có lí do gì đó mới làm như vậy. Và tớ hi vọng mình có thể là một ngoại lệ có thể biết điều đó được không?”
Tôi thực sự rất tò mò về cái lí do ấy. Tôi nhìn cậu ấy, mong chờ câu trả lời, cậu ấy đăm chiêu một lát rồi lên tiếng.
“Tớ từng bị cô lập, tớ ghét điều đó!”
Nét mặt của cậu ấy lúc đó thực khiến tôi đau lòng, một người từng bị cô lập lựa chọn một cách tiêu cực để mong được mọi người để ý đến.
Tôi không hiểu được cảm giác ấy là như thế nào, nhưng có lẽ… tồi tệ lắm! Một mình một thế giới, không có ai quan tâm, không có ai nói chuyện, không có ai để ý, không có một ai…
Có phải lúc ấy cậu cô đơn lắm đúng không?
Tôi không biết được lí do vì sao cậu ấy lại bị cô lập, cũng không dám hỏi vì sợ sẽ khơi lại vết thương lòng của cậu ấy.
Tôi vẫn nhìn cậu ấy bằng ánh mắt trìu mến, cậu ấy đẹp trai lắm, theo tôi thấy có thể là nhất lớp tôi luôn ấy.
“Tớ có thể làm bạn với cậu được không?”
Tôi chủ động đưa ra ý kiến, cậu ấy có vẻ xao động trong giây lát. Có lẽ cậu ấy ngạc nhiên vì kiến nghị đó của tôi lắm, một người từng có quá khứ như thế không ngạc nhiên sao cho được.
“Tớ… tớ… mà cũng có thể làm bạn với cậu sao?”
“Sao lại không chứ? Vậy quyết định thế nhé, từ bây giờ hai chúng ta sẽ là bạn của nhau!”
Cậu ấy gật đầu, tôi đưa ngón tay út về phía cậu ấy hai đưa móc tay vào nhau như thể hứa hẹn một điều gì đó thiêng liêng lắm.
Và hình như cái móc tay ấy cũng gắn kết lại cuộc đời của chúng tôi.
Sau hôm ấy, cậu ấy lúc nào cũng theo sát tôi như hình với bóng, chỉ cần tôi đi đâu làm gì cậu ấy cũng nhất định sẽ dốc hết tâm sức làm cho tôi.
Và cậu ấy… hình như cũng không còn nghịch ngợm như trước nữa.
Cậu ấy chuyên tâm học hơn, cố gắng làm quen lại với các bạn trong lớp.
Cậu ấy quan tâm hơn đến các hoạt động của lớp, giúp đỡ mọi người xung quanh, nhưng hình như thật khó.Ai cũng đều nhìn cậu ấy bằng ánh mắt chán ghét, thậm chí có bạn còn chửi thẳng cậu ấy.
“Đừng có giả bộ tốt bung, cậu như nào ai cũng biết cả rồi!”
Cũng đúng, chúng ta rất khó có thể chấp nhận lại được một người từng đem đến cho mình những tổn thương.
Cậu ấy có vẻ buồn lắm, tôi vỗ vai cậu ấy động viên.
“Không sao, sẽ có ngày mọi người biết cậu không hề xấu!”
Tiếc là mọi chuyện chưa được bao lâu thì rắc rối xảy đến.
Một bạn nam lớp khác từng có xích mích với cậu ấy vì biết cậu ấy có quan hệ khá tốt với tôi liền tìm cách hãm hại tôi.
Cậu ta ngang nhiên xé tập vở Văn của tôi trước mặt cậu ấy, lúc ấy ánh mắt của cậu ấy không còn hiền lành như trước nữa, cậu ấy xông lên túm lấy cổ áo của người đối diện, giáng cho cậu ta một cú đấm hộc máu mồm rồi cậu ấy gằn giọng xuống đe dọa.
“Mày động đến tao còn được, chứ mày động đến cậu ấy thì mày tới số rồi thằng chó ạ!”
Chuyện này bắt đầu từ năm lớp 8, cậu ấy là học sinh cá biệt, còn tôi là học sinh giỏi đồng thời cũng là lớp trưởng.
Tôi so với cậu ấy chính là con nhà người ta, còn cậu ấy chỉ là đứa giỏi phá phách trong mắt mọi người.
Năm cậu ấy vừa chuyển về trường, cậu mở màn bằng việc tháo hơi xe của tất cả đám con trai trong lớp khiến chúng nó mất hai nghìn để bơm xe đi về.
Hôm sau, cậu tiếp tục bắt sâu bỏ vào bàn các bạn nữ khiến cả đám con gái nhốn nháo trong giờ Toán của cô chủ nhiệm.
Lần tiếp cậu ấy làm hỏng cái đồng hồ của lớp bằng cách sút một quả bóng thật mạnh vào giữa nó, làm những mảnh thủy tinh bay tứ tung rất nguy hiểm.
Không dừng lại ở đó, cậu ấy còn ngang nhiên ăn trộm tóc giả của thầy hiệu phó bêu rếu khắp trường khiến thầy xấu hổ không dám đi dạy một tuần.
Mọi người, ai cũng đều ghét cậu ấy.
Nhưng tôi lại thấy trong ánh mắt cậu ấy có một cái gì đó buồn lắm.
Có lẽ mọi người sẽ nghĩ tôi bị điên, nhưng tôi thực sự không hề ghét cậu ấy chút nào sau bao nhiêu chuyện xấu cậu ấy làm ra.
Không biết vì sao nữa…
Gần kì thi giữa kì, cô chủ nhiệm giao cho tôi nhiệm vụ kèm cặp cậu ấy để tránh kéo thành tích học tập của lớp xuống vì lớp tôi là lớp chọn.
Tôi liền hẹn cậu ấy mỗi giờ học ở lại tầm 30 phút, cậu ấy đồng ý, đồng ý một cách nhanh chóng.
Tôi cảm thấy hơi lạ, song chiều hôm ấy cậu ấy đã bỏ tôi ở đấy một mình ngồi đợi. Đến khi trời chập choạng tối, tôi mới thôi không đợi nữa mà đi về nhà và ăn một trận chửi té tát từ mẹ.
Tôi giận cậu ấy lắm, tủi thân kiểu gì ấy.
“Tại sao cậu đồng ý rồi mà lại không đến?”
“Vậy à? Quên mất, xin lỗi!”
Cô bạn thân của tôi nghe thấy liền mắng cậu ấy như tát nước.
“Cậu hơi quá đáng rồi nhé, vì đợi cậu mà cậu ấy bị bố mẹ mắng sấp mặt luôn đấy!”
Tôi thấy ánh mắt của cậu ấy gợn một cái gì đó ăn năn, cậu ấy nhìn tôi một cái rồi ngồi xuống.
Chiều hôm ấy, cậu ấy có đến điểm hẹn, chúng tôi học một chút cùng nhau. Tôi rất bất ngờ, cậu ấy học rất giỏi, chẳng qua là cậu ấy giả vờ mình kém cỏi thôi.
Nắng chiều tà buông xuống chiếu lên hai thân ảnh đang ngồi trên ghế đá sân trường. Cậu ấy đột nhiên nhìn tôi một cách chăm chú.
“Bối Anh, cậu không ghét tớ à?”
Tôi lắc đầu mỉm cười, nụ cười hồn nhiên của cô bé 14 tuổi.
“Không, tớ nghĩ cậu phải có lí do gì đó mới làm như vậy. Và tớ hi vọng mình có thể là một ngoại lệ có thể biết điều đó được không?”
Tôi thực sự rất tò mò về cái lí do ấy. Tôi nhìn cậu ấy, mong chờ câu trả lời, cậu ấy đăm chiêu một lát rồi lên tiếng.
“Tớ từng bị cô lập, tớ ghét điều đó!”
Nét mặt của cậu ấy lúc đó thực khiến tôi đau lòng, một người từng bị cô lập lựa chọn một cách tiêu cực để mong được mọi người để ý đến.
Tôi không hiểu được cảm giác ấy là như thế nào, nhưng có lẽ… tồi tệ lắm! Một mình một thế giới, không có ai quan tâm, không có ai nói chuyện, không có ai để ý, không có một ai…
Có phải lúc ấy cậu cô đơn lắm đúng không?
Tôi không biết được lí do vì sao cậu ấy lại bị cô lập, cũng không dám hỏi vì sợ sẽ khơi lại vết thương lòng của cậu ấy.
Tôi vẫn nhìn cậu ấy bằng ánh mắt trìu mến, cậu ấy đẹp trai lắm, theo tôi thấy có thể là nhất lớp tôi luôn ấy.
“Tớ có thể làm bạn với cậu được không?”
Tôi chủ động đưa ra ý kiến, cậu ấy có vẻ xao động trong giây lát. Có lẽ cậu ấy ngạc nhiên vì kiến nghị đó của tôi lắm, một người từng có quá khứ như thế không ngạc nhiên sao cho được.
“Tớ… tớ… mà cũng có thể làm bạn với cậu sao?”
“Sao lại không chứ? Vậy quyết định thế nhé, từ bây giờ hai chúng ta sẽ là bạn của nhau!”
Cậu ấy gật đầu, tôi đưa ngón tay út về phía cậu ấy hai đưa móc tay vào nhau như thể hứa hẹn một điều gì đó thiêng liêng lắm.
Và hình như cái móc tay ấy cũng gắn kết lại cuộc đời của chúng tôi.
Sau hôm ấy, cậu ấy lúc nào cũng theo sát tôi như hình với bóng, chỉ cần tôi đi đâu làm gì cậu ấy cũng nhất định sẽ dốc hết tâm sức làm cho tôi.
Và cậu ấy… hình như cũng không còn nghịch ngợm như trước nữa.
Cậu ấy chuyên tâm học hơn, cố gắng làm quen lại với các bạn trong lớp.
Cậu ấy quan tâm hơn đến các hoạt động của lớp, giúp đỡ mọi người xung quanh, nhưng hình như thật khó.Ai cũng đều nhìn cậu ấy bằng ánh mắt chán ghét, thậm chí có bạn còn chửi thẳng cậu ấy.
“Đừng có giả bộ tốt bung, cậu như nào ai cũng biết cả rồi!”
Cũng đúng, chúng ta rất khó có thể chấp nhận lại được một người từng đem đến cho mình những tổn thương.
Cậu ấy có vẻ buồn lắm, tôi vỗ vai cậu ấy động viên.
“Không sao, sẽ có ngày mọi người biết cậu không hề xấu!”
Tiếc là mọi chuyện chưa được bao lâu thì rắc rối xảy đến.
Một bạn nam lớp khác từng có xích mích với cậu ấy vì biết cậu ấy có quan hệ khá tốt với tôi liền tìm cách hãm hại tôi.
Cậu ta ngang nhiên xé tập vở Văn của tôi trước mặt cậu ấy, lúc ấy ánh mắt của cậu ấy không còn hiền lành như trước nữa, cậu ấy xông lên túm lấy cổ áo của người đối diện, giáng cho cậu ta một cú đấm hộc máu mồm rồi cậu ấy gằn giọng xuống đe dọa.
“Mày động đến tao còn được, chứ mày động đến cậu ấy thì mày tới số rồi thằng chó ạ!”