Vy là một cô gái tính tình hơi nóng nảy, cục súc, chẳng khác gì một thằng con trai chính hiệu. Bởi vậy từ lúc nhỏ đến lớn hiếm có người khác giới nào chú ý đến cô. Cô cứ thế mang cái danh ế kinh niên từ năm này qua tháng nọ.
Dần dà, Vy đã quen với việc một mình và cảm thấy bản thân không cần yêu đương làm gì cho phí thời gian, còn mạnh miệng tuyên bố sẽ ở giá đến cuối đời. Vâng, là ở giá luôn! Cho đến khi...
Người nào đó quan tâm nói với cô:
“Cái này nặng lắm, để tui phụ cho.”
Vẫn là người nào đó tốt bụng nhắc nhở:
“Dù sao bà cũng là con gái mà, nếu có việc gì quá sức thì cứ nói ra để mọi người giúp chứ đừng im lặng chịu đựng.”
Vy vô tình chìm sâu vào trong ánh mắt dịu dàng của thiếu niên ấy, làm mọi cách nhưng không thể nào ngoi lên nổi. Chính vào khoảnh khắc cô ngã chổng vó mà người kia vươn tay về phía cô thay vì cười trêu cô, cô đã biết cái lời tuyên bố hùng hồn thuở bé của mình chắc chắn sẽ bị phá vỡ.
P.s: Vì mình viết bối cảnh ở miền Nam nên phần thoại trong truyện mình sẽ dùng một số phương ngữ Nam Bộ ạ.