Chương 1: Nhà vệ sinh nữ - Bị đánh.
“Lục Bắc… đi đâu vậy?”
“Đi vệ sinh một lát.”
Vừa dứt câu người đàn ông có bộ dạng say khướt bước chân loạng choạng từng bước rời khỏi phòng VIP của quán Bar, một tay hắn vịn vào vách tường, một tay hắn buông thõng bên hông của mình, hướng về phía nhà vệ sinh mà đi tới.
Hôm nay Lục Bắc có hẹn với anh em của mình uống vài ly lại không ngờ cả mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa được về nhà đã vậy còn bị đối phương chuốc rượu cho say khướt như vậy, đây cũng là lần đầu tiên mà hắn thành ra như vậy, lắc đầu mệt mỏi, Lục Bắc có thể cảm nhận được đầu mình hiện tại đau như thế nào, cảm giác "ong ong" khó chịu liên tục xông lên đại não của hắn.
Quán bar Thịnh Thế là một quán bar vô cùng nổi tiếng, thậm chí đến tờ mờ sáng rồi vẫn còn khá nhiều người muốn ở lại đây vui chơi. Lục Bắc cũng không phải thường xuyên đến đây, hắn chỉ đến vào những lúc tụ tập cùng bạn bè của mình, còn ngoài ra mọi thời gian của hắn đều dồn vào công việc.
Con đường Lục Bắc đi hôm nay quả thật yên bình, hoàn toàn không thấy một bóng người nào cả, đôi lông mày rậm bất giác nhíu chặt lại, thở hắt ra một hơi, Lục Bắc nhìn thấy biểu tượng của nhà vệ sinh liền tiến vào, chỉ là hắn không ngờ được mình ấy vậy mà lại đi vào nhà vệ sinh nữ.
Bạch Vĩ Nghê từ trên bồn cầu đứng lên, cô ấn nút xả bồn cầu sau đó tay luồng ra phía sau kéo khóa váy của mình lên, thở phào một hơi nhẹ nhõm khi bản thân đi vệ sinh kịp thời, có trời mới biết cô đã nhịn đến cỡ nào, cũng đều tại mấy cái người kia một mực muốn kéo Bạch Vĩ Nghê cô lại bắt uống hết ly này đến ly khác. Cô cũng là phụ nữ đấy, sao bọn họ không biết thương hoa tiếc ngọc thế kia?
Mở cửa nhà vệ sinh bước ra, Bạch Vĩ Nghê nhìn mình phản chiếu trong gương, khuôn mặt đỏ bừng đôi môi đỏ hồng bóng loáng, mái tóc dài được uốn xoăn xõa tự do hai bên vai, đường nét trên khuôn mặt vô cùng sắc sảo, khóe môi Bạch Vĩ Nghê nhếch lên kéo ra một nụ cười vô cùng quyến rũ, cùng lúc này cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, Bạch Vĩ Nghê còn nghĩ là một người nào đó đi vệ sinh nhưng khi nhìn đến người đàn ông mang theo bộ dạng say khướt chầm chậm tiến lại mình, trái tim bên ngực trái Bạch Vĩ Nghê bất giác rung lên một cái, hai mắt cô mở to nhìn người đàn ông đang tiến lại gần mình, chẳng hiểu sao nhìn hắn ta lúc này, Bạch Vĩ Nghê cảm thấy vô cùng lo sợ cho an nguy của mình.
Bất giác lùi lại phía sau mấy bước, Bạch Vĩ Nghê nuốt một ngụm nước bọt nhìn đối phương, trong lúc hoảng loạn này cô cũng chẳng còn tâm trí nào mà quan tâm đối phương như nào, chỉ cảm thấy hắn vô cùng giống với biến thái.
Mà người đàn ông kia lại cứ tiến về phía cô, Bạch Vĩ Nghê càng lùi càng thấy không ổn, cô lắp bắp kêu lên:
"Này... này anh kia... anh làm gì thế?"
"Đây là nhà vệ sinh nữ đấy!"
Lục Bắc thần trí có chút mơ hồ, bởi rượu lúc này đã ngấm vào sâu bên trong khiến cho hắn có chút mất kiểm soát, nghe thấy giọng nói của một người con gái vang lên, lại vô cùng quen tai nữa, dường như hắn đã nghe ở đâu rồi, cánh tay Lục Bắc duỗi ra phía trước, mà chính cái hành động này lại khiến Bạch Vĩ Nghê vô tình hiểu lầm là hắn muốn làm gì mình. Trong cơn hoảng loạn Bạch Vĩ Nghê không hề nghĩ ngợi gì nhiều cô đưa tay bắt lấy cánh tay kia của hắn sau đó chính là mạnh mẽ thúc đầu gối vào hạ bộ của hắn Lục Bắc "hự" một tiếng đầu gối hơi khuỵu xuống, tiếp theo cơ đau đớn từ phía dưới truyền đến chính là cơ thể hắn dường như được bay lên không trung sau đó lại mạnh mẽ tiếp đất. Cả quá trình dường như chỉ xảy ra trong vòng một nốt nhạc.
Bạch Vĩ Nghê đánh người xong còn hùng hồn nói:
"Khốn kiếp, tên biến thái này... anh muốn sàm sỡ tôi đúng không."
Lục Bắc nhíu chặt mày, cả khuôn hiện rõ sự đau đớn tột cùng, hắn dường như có thể cảm nhận được xương sườn của mình đã bị đối phương đánh cho gãy rồi.
Tiếp theo đó... à chẳng còn tiếp theo nữa, Lục Bắc hoàn toàn bị Bạch Vĩ Nghê đánh cho ngất xỉu.
Nhìn thấy đối phương lúc này không còn động tĩnh gì nữa Bạch Vĩ Nghê mới bình tĩnh trở lại, cô nhìn người đàn ông đang nằm trên sàn nhà bỗng chốc liền giật mình một cái, lúc này hơi hoảng nên chưa thể nhìn thấy rõ nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại rồi cho nên đầu óc có phần minh mẫn, cô dụi dụi hắn mắt nghi hoặc nhìn người đang nằm trên sàn.
Càng nhìn, Bạch Vĩ Nghê càng thấy có phần quen mắt cho đến khi cô dường như cúi cả người xuống áp mặt mình đối diện với mặt của đối phương liền giật mình hét lên.
"Aaa..."
Đây... đây chẳng phải là Lục Bắc sao?
Lục Bắc... tình đầu của cô sao lại ở đây thế này?
Ôi trời ơi!
"Bắc... Bắc... Bắc..." Bạch Vĩ Nghê lắp ba lắp bắp hoàn toàn không gọi rõ ràng tên Lục Bắc được.
Có lẽ cô quá mức kinh ngạc cho nên mới không thể thốt ra tên hắn được. Bạch Vĩ Nghê lại nhìn người đang nằm bất tỉnh dưới sàn nhà, đáy lòng dâng lên một hồi cảm xúc kì lạ, trong đầu thầm kêu một tiếng "Xong rồi", đôi môi của Bạch Vĩ Nghê mím chặt lại với nhau, đôi lông mày lá liễu bên trên nhíu chặt lại dường như có thể kẹp chết một con ruồi.
5 phút sau, Bạch Vĩ Nghê cuối cùng cũng hồi thần lại, mạnh mẽ kéo Lục Bắc đang bất tỉnh nhân sự dưới sàn nhà lên sau đó chật vật đưa hắn ra ngoài, cơ thể nam nữ dù sao cũng chênh lệch nhau khá nhiều, có trời mới biết Bạch Vĩ Nghê bây giờ muốn ném Lục Bắc xuống sàn như thế nào chỉ là cô không nỡ... ban nãy đánh hắn là vì hắn quá mức giống biến thái nhưng bây giờ nhận ra hắn là "mối tình đầu" của mình rồi, Bạch Vĩ Nghê không thể tuyệt tình như vậy được, huống gì cô còn...
"Vĩ Nghê... Vĩ Nghê..."
Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của một người, Bạch Vĩ Nghê đang mệt muốn đứt hơi rồi nhân cơ hội này liền dừng lại một lúc, dừng lại trước hành lang, bên cạnh còn có một người đàn ông đang bất tỉnh, cảm xúc của Bạch Vĩ Nghê bây giờ thật khó mà dùng lời nói để diễn tả được.
Cao Bách Vực đi đến, nhìn Bạch Vĩ Nghê sau đó lại nhìn người đàn ông bên cạnh cô không khỏi nhíu mày, trên khuôn mặt hiện lên một tia lo lắng, hắn quan tâm hỏi:
"Vĩ Nghê, đây là?"
Bạch Vĩ Nghê cười trừ, xấu hổ nói: "Bạn em..."
"Bạn?" Cao Bách Vực nhướng mày hỏi.
Lại thấy Bạch Vĩ Nghê mồ hôi nhễ nhại trên trán vì phải dìu người đàn ông bên cạnh, hắn liền bước đến đỡ Lục Bắc trên tay của Bạch Vĩ Nghê giúp cô, sau đó nói tiếp:
"Để anh đỡ giúp cho."
Sức nặng trên vai mất đi, Bạch Vĩ Nghê thở phào một hơi nhẹ nhõm, hướng đến Cao Bach Vực nói:
"Cảm ơn anh, anh đưa ra ngoài giúp em luôn nhé."
Cao Bách Vực cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Bạch Vĩ Nghê nói cũng gật đầu, dìu Lục Bắc ra bên ngoài quán bar, chờ Bạch Vĩ Nghê bắt được xe liền đưa Lục Bắc vào trong. Trước khi Bạch Vĩ Nghê đưa Lục Bắc đến bệnh viện, Cao Bách Vực liền đứng ở trước cửa xe, lo lắng hỏi:
"Bây giờ em đưa cậu ta đi đâu?"
"Đi bệnh viện ạ, em lỡ tay đánh anh ấy ngất xỉu." Bạch Vĩ Nghê xấu hổ cười cười, lại nhìn đến dáng vẻ kinh ngạc của Cao Bách Vực cô liền đưa tay gãi đầu, nói tiếp: "Vậy em đi nhé, anh vào trong với mọi người đi."
Cao Bách Vực không gật đầu, hắn chặn trước cửa xe, lo lắng hỏi tiếp:
"Em đi một mình được không?"
Bạch Vĩ Nghê cười nhạt, ánh mắt cô từ trên người Cao Bách Vực dời đến người của Lục bắc đang ở bên cạnh, khoé môi hơi nhếch lên sau đó lên tiếng:
"Được ạ. Có chuyện gì thì em lại đánh thêm một lần nữa thôi. Cùng lắm thì trả hai lần tiền thuốc men."
Cao Bách Vực: "..."
Vĩ Nghê nhìn biểu cảm không nói nên lời của hắn bất giác câu môi cười, cô phẩy phẩy tay vội nói:
"Thôi anh vào đi, em cũng đi đây, dài dòng quá anh ta lại xong đời mất."
“Đi vệ sinh một lát.”
Vừa dứt câu người đàn ông có bộ dạng say khướt bước chân loạng choạng từng bước rời khỏi phòng VIP của quán Bar, một tay hắn vịn vào vách tường, một tay hắn buông thõng bên hông của mình, hướng về phía nhà vệ sinh mà đi tới.
Hôm nay Lục Bắc có hẹn với anh em của mình uống vài ly lại không ngờ cả mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa được về nhà đã vậy còn bị đối phương chuốc rượu cho say khướt như vậy, đây cũng là lần đầu tiên mà hắn thành ra như vậy, lắc đầu mệt mỏi, Lục Bắc có thể cảm nhận được đầu mình hiện tại đau như thế nào, cảm giác "ong ong" khó chịu liên tục xông lên đại não của hắn.
Quán bar Thịnh Thế là một quán bar vô cùng nổi tiếng, thậm chí đến tờ mờ sáng rồi vẫn còn khá nhiều người muốn ở lại đây vui chơi. Lục Bắc cũng không phải thường xuyên đến đây, hắn chỉ đến vào những lúc tụ tập cùng bạn bè của mình, còn ngoài ra mọi thời gian của hắn đều dồn vào công việc.
Con đường Lục Bắc đi hôm nay quả thật yên bình, hoàn toàn không thấy một bóng người nào cả, đôi lông mày rậm bất giác nhíu chặt lại, thở hắt ra một hơi, Lục Bắc nhìn thấy biểu tượng của nhà vệ sinh liền tiến vào, chỉ là hắn không ngờ được mình ấy vậy mà lại đi vào nhà vệ sinh nữ.
Bạch Vĩ Nghê từ trên bồn cầu đứng lên, cô ấn nút xả bồn cầu sau đó tay luồng ra phía sau kéo khóa váy của mình lên, thở phào một hơi nhẹ nhõm khi bản thân đi vệ sinh kịp thời, có trời mới biết cô đã nhịn đến cỡ nào, cũng đều tại mấy cái người kia một mực muốn kéo Bạch Vĩ Nghê cô lại bắt uống hết ly này đến ly khác. Cô cũng là phụ nữ đấy, sao bọn họ không biết thương hoa tiếc ngọc thế kia?
Mở cửa nhà vệ sinh bước ra, Bạch Vĩ Nghê nhìn mình phản chiếu trong gương, khuôn mặt đỏ bừng đôi môi đỏ hồng bóng loáng, mái tóc dài được uốn xoăn xõa tự do hai bên vai, đường nét trên khuôn mặt vô cùng sắc sảo, khóe môi Bạch Vĩ Nghê nhếch lên kéo ra một nụ cười vô cùng quyến rũ, cùng lúc này cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, Bạch Vĩ Nghê còn nghĩ là một người nào đó đi vệ sinh nhưng khi nhìn đến người đàn ông mang theo bộ dạng say khướt chầm chậm tiến lại mình, trái tim bên ngực trái Bạch Vĩ Nghê bất giác rung lên một cái, hai mắt cô mở to nhìn người đàn ông đang tiến lại gần mình, chẳng hiểu sao nhìn hắn ta lúc này, Bạch Vĩ Nghê cảm thấy vô cùng lo sợ cho an nguy của mình.
Bất giác lùi lại phía sau mấy bước, Bạch Vĩ Nghê nuốt một ngụm nước bọt nhìn đối phương, trong lúc hoảng loạn này cô cũng chẳng còn tâm trí nào mà quan tâm đối phương như nào, chỉ cảm thấy hắn vô cùng giống với biến thái.
Mà người đàn ông kia lại cứ tiến về phía cô, Bạch Vĩ Nghê càng lùi càng thấy không ổn, cô lắp bắp kêu lên:
"Này... này anh kia... anh làm gì thế?"
"Đây là nhà vệ sinh nữ đấy!"
Lục Bắc thần trí có chút mơ hồ, bởi rượu lúc này đã ngấm vào sâu bên trong khiến cho hắn có chút mất kiểm soát, nghe thấy giọng nói của một người con gái vang lên, lại vô cùng quen tai nữa, dường như hắn đã nghe ở đâu rồi, cánh tay Lục Bắc duỗi ra phía trước, mà chính cái hành động này lại khiến Bạch Vĩ Nghê vô tình hiểu lầm là hắn muốn làm gì mình. Trong cơn hoảng loạn Bạch Vĩ Nghê không hề nghĩ ngợi gì nhiều cô đưa tay bắt lấy cánh tay kia của hắn sau đó chính là mạnh mẽ thúc đầu gối vào hạ bộ của hắn Lục Bắc "hự" một tiếng đầu gối hơi khuỵu xuống, tiếp theo cơ đau đớn từ phía dưới truyền đến chính là cơ thể hắn dường như được bay lên không trung sau đó lại mạnh mẽ tiếp đất. Cả quá trình dường như chỉ xảy ra trong vòng một nốt nhạc.
Bạch Vĩ Nghê đánh người xong còn hùng hồn nói:
"Khốn kiếp, tên biến thái này... anh muốn sàm sỡ tôi đúng không."
Lục Bắc nhíu chặt mày, cả khuôn hiện rõ sự đau đớn tột cùng, hắn dường như có thể cảm nhận được xương sườn của mình đã bị đối phương đánh cho gãy rồi.
Tiếp theo đó... à chẳng còn tiếp theo nữa, Lục Bắc hoàn toàn bị Bạch Vĩ Nghê đánh cho ngất xỉu.
Nhìn thấy đối phương lúc này không còn động tĩnh gì nữa Bạch Vĩ Nghê mới bình tĩnh trở lại, cô nhìn người đàn ông đang nằm trên sàn nhà bỗng chốc liền giật mình một cái, lúc này hơi hoảng nên chưa thể nhìn thấy rõ nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại rồi cho nên đầu óc có phần minh mẫn, cô dụi dụi hắn mắt nghi hoặc nhìn người đang nằm trên sàn.
Càng nhìn, Bạch Vĩ Nghê càng thấy có phần quen mắt cho đến khi cô dường như cúi cả người xuống áp mặt mình đối diện với mặt của đối phương liền giật mình hét lên.
"Aaa..."
Đây... đây chẳng phải là Lục Bắc sao?
Lục Bắc... tình đầu của cô sao lại ở đây thế này?
Ôi trời ơi!
"Bắc... Bắc... Bắc..." Bạch Vĩ Nghê lắp ba lắp bắp hoàn toàn không gọi rõ ràng tên Lục Bắc được.
Có lẽ cô quá mức kinh ngạc cho nên mới không thể thốt ra tên hắn được. Bạch Vĩ Nghê lại nhìn người đang nằm bất tỉnh dưới sàn nhà, đáy lòng dâng lên một hồi cảm xúc kì lạ, trong đầu thầm kêu một tiếng "Xong rồi", đôi môi của Bạch Vĩ Nghê mím chặt lại với nhau, đôi lông mày lá liễu bên trên nhíu chặt lại dường như có thể kẹp chết một con ruồi.
5 phút sau, Bạch Vĩ Nghê cuối cùng cũng hồi thần lại, mạnh mẽ kéo Lục Bắc đang bất tỉnh nhân sự dưới sàn nhà lên sau đó chật vật đưa hắn ra ngoài, cơ thể nam nữ dù sao cũng chênh lệch nhau khá nhiều, có trời mới biết Bạch Vĩ Nghê bây giờ muốn ném Lục Bắc xuống sàn như thế nào chỉ là cô không nỡ... ban nãy đánh hắn là vì hắn quá mức giống biến thái nhưng bây giờ nhận ra hắn là "mối tình đầu" của mình rồi, Bạch Vĩ Nghê không thể tuyệt tình như vậy được, huống gì cô còn...
"Vĩ Nghê... Vĩ Nghê..."
Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của một người, Bạch Vĩ Nghê đang mệt muốn đứt hơi rồi nhân cơ hội này liền dừng lại một lúc, dừng lại trước hành lang, bên cạnh còn có một người đàn ông đang bất tỉnh, cảm xúc của Bạch Vĩ Nghê bây giờ thật khó mà dùng lời nói để diễn tả được.
Cao Bách Vực đi đến, nhìn Bạch Vĩ Nghê sau đó lại nhìn người đàn ông bên cạnh cô không khỏi nhíu mày, trên khuôn mặt hiện lên một tia lo lắng, hắn quan tâm hỏi:
"Vĩ Nghê, đây là?"
Bạch Vĩ Nghê cười trừ, xấu hổ nói: "Bạn em..."
"Bạn?" Cao Bách Vực nhướng mày hỏi.
Lại thấy Bạch Vĩ Nghê mồ hôi nhễ nhại trên trán vì phải dìu người đàn ông bên cạnh, hắn liền bước đến đỡ Lục Bắc trên tay của Bạch Vĩ Nghê giúp cô, sau đó nói tiếp:
"Để anh đỡ giúp cho."
Sức nặng trên vai mất đi, Bạch Vĩ Nghê thở phào một hơi nhẹ nhõm, hướng đến Cao Bach Vực nói:
"Cảm ơn anh, anh đưa ra ngoài giúp em luôn nhé."
Cao Bách Vực cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Bạch Vĩ Nghê nói cũng gật đầu, dìu Lục Bắc ra bên ngoài quán bar, chờ Bạch Vĩ Nghê bắt được xe liền đưa Lục Bắc vào trong. Trước khi Bạch Vĩ Nghê đưa Lục Bắc đến bệnh viện, Cao Bách Vực liền đứng ở trước cửa xe, lo lắng hỏi:
"Bây giờ em đưa cậu ta đi đâu?"
"Đi bệnh viện ạ, em lỡ tay đánh anh ấy ngất xỉu." Bạch Vĩ Nghê xấu hổ cười cười, lại nhìn đến dáng vẻ kinh ngạc của Cao Bách Vực cô liền đưa tay gãi đầu, nói tiếp: "Vậy em đi nhé, anh vào trong với mọi người đi."
Cao Bách Vực không gật đầu, hắn chặn trước cửa xe, lo lắng hỏi tiếp:
"Em đi một mình được không?"
Bạch Vĩ Nghê cười nhạt, ánh mắt cô từ trên người Cao Bách Vực dời đến người của Lục bắc đang ở bên cạnh, khoé môi hơi nhếch lên sau đó lên tiếng:
"Được ạ. Có chuyện gì thì em lại đánh thêm một lần nữa thôi. Cùng lắm thì trả hai lần tiền thuốc men."
Cao Bách Vực: "..."
Vĩ Nghê nhìn biểu cảm không nói nên lời của hắn bất giác câu môi cười, cô phẩy phẩy tay vội nói:
"Thôi anh vào đi, em cũng đi đây, dài dòng quá anh ta lại xong đời mất."