Anh là tên lưu manh đầu tiên mà cô từng quen biết và cũng là người duy nhất khiến cho cô vương vấn cả đời không quên được.
Cô là người giúp anh thoát khỏi vũng lầy tăm tối, là người mà anh cảm thấy có lỗi nhất trong chính cuộc đời ngắn ngủi của mình.
“Tôi nợ Châu Văn hơn nửa phần đời còn lại, nợ cô ấy một bờ vai, nợ cô ấy một mái ấm... Nợ hai mẹ con cô ấy một lời xin lỗi!”