Chương 1: Hãm hại

Zombie Tiên Sinh, Xin Nhẹ Tay! Chước Nguyệt 09:41 06/01/2022
"Grừ grào."

Trên con đường quốc lộ rộng lớn, hàng chục con zombie đang ráo riết đuổi theo năm người còn sống sót. Có con cơ thể lành lặn, cũng có con lại bị mất một cánh tay, nhưng chỉ cần có thể hoạt động, chúng sao có thể từ bỏ mồi ngon trước mặt?

Năm người gồm có ba nam và hai nữ, tất cả đều đang mặc những bộ quần áo thể thao đơn giản. Thấy tình hình càng lúc càng không ổn, họ bắt đầu sử dụng dị năng của mình chiến đấu.

Thanh niên tóc đỏ xòe bàn tay, vài khối nhũ băng xuất hiện, ghim thẳng vào đầu những con zombie gần nhất. Máu tươi bắn ra, Khả Liên lập tức dùng dị năng hệ mộc tạo thành một bức tường gỗ ngăn cản.

Hai thanh niên còn lại, một người hệ thủy một người hệ hỏa cùng nhau công kích. Ánh sáng trắng, xanh, đỏ phát ra từ lòng bàn tay mọi người nhìn có chút vui mắt, khiến bọn tang thi từng con từng con lần lượt ngã rạp xuống.

Hơn mười phút sau, đám zombie được dẹp sạch, ai nấy đều mệt rã người ngồi bệt xuống đất.

Ba thanh niên tiến lại, mò mẫm đầu từng con tang thi. Nhưng sau một hồi tìm kiếm, cả ba vẫn không có thu hoạch gì. Vì bây giờ zombie không ngừng tăng cấp như những dị năng giả nên bọn họ buộc phải tìm kiếm tinh hạch trong não bọn chúng để cường hóa sức mạnh.

Tuy nhiên, chưa kịp nghỉ ngơi thì không biết từ trong ngõ xuất hiện đâu ra một bầy zombie khác, trong đó có những con cấp bốn, cấp năm.

Dị năng hiện tại của bọn họ đều là cấp ba, duy chỉ có thanh niên hệ hỏa là dị năng giả cấp bốn. Khi nãy toàn là những con tang thi cấp một, lác đác vài con cấp hai, họ còn có thể đối phó chứ bọn này...

Cả năm người quyết định chạy vào một tòa nhà cao tầng bên cạnh. Bọn tang thi phía sau ngay lập tức đuổi theo. Trí thông minh của bọn cấp bốn đã tương đương một đứa trẻ mười tuổi, bây giờ lại còn có cấp năm, không thể đấu lại!

Cả năm người chạy lên đến sân thượng, sau đó khóa trái cửa lại. Đợi khoảng năm phút không nghe thấy động tĩnh gì, ai nấy đều thở phào. Do khi nãy sử dụng không ít dị năng cùng với việc leo hai mươi mấy tầng thang bộ khiến ai cũng mệt rã rời, chỉ có thể ngồi đó thở hồng hộc.

"Mẹ kiếp, đâu ra nhiều zombie vậy?"

"Tớ cũng không biết, hết lớp này đến lớp khác, đánh mãi không hết."

"Lạ thật, như kiểu có người cố tình dụ bọn zombie đến đây vậy?"

Du Mẫn, cô gái duy nhất trong đội không ra tay, lúc này bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Không hiểu sao cô ta cảm thấy nãy giờ có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Chứng kiến vẻ mặt yếu đuối đó, ba thanh niên kia đều mủi lòng. Thanh niên dị năng hệ thủy lấy ra một gói lương khô đưa cho cô ta.

“Mẫn Mẫn, cậu sợ sao? Này, cậu ăn một chút đi.”

Du Mẫn lắc đầu. “Tớ không sao, cậu cất vào đi. Bây giờ thức ăn khan hiếm, chúng ta chỉ nên sử dụng khi cần thiết thôi.”

Thanh niên nghe xong, hiểu ý liền cất gói lương khô vào túi. Sau đó cậu ta quay về phía Khả Liên, giọng trách móc: “Sao hồi nãy cậu không đỡ cô ấy? Lỡ cô ấy chạy không kịp thì làm thế nào?”

Khả Liên nghe cậu ta nhắc đến mình, sắc mặt cũng không tốt mấy: “Tôi là con gái, thể lực thua xa con trai các cậu. Vậy tôi hỏi cậu, tại sao cậu không đỡ mà lại trách tôi? Cậu đang cố chứng tỏ bản thân không vô dụng hay rảnh rỗi sinh nông nổi trút giận lên đầu tôi?”

Bị nói trúng tim đen, cậu ta lập tức nhảy dựng lên. Hai thanh niên dị năng hệ hỏa và băng liền cản lại, lắc đầu.

“Cậu không bỏ được cái tính nóng nảy đó à?”

“Chuyện này chấm dứt tại đây đi. Tôi thay mặt A Tráng xin lỗi cậu.”

Thanh niên được khuyên nhủ một hồi mới hạ cánh tay xuống, "hừ" một tiếng rồi xoay người đi chỗ khác. Khả Liên cũng không buồn để tâm đến bọn họ, cô đứng bên cạnh ban công nhìn con đường vắng tanh bên dưới.

Năm năm trước, một cơn mưa bỗng xuất hiện giữa cái nắng của tháng bảy oi bức, biến con người ta trở thành những thây ma sống không ra sống, chết không ra chết, chỉ biết đi lang thang và cắn người. Những ai may mắn không dính phải nước mưa đều giữ được nhân tính, thậm chí một số còn thức tỉnh dị năng.

Kim, mộc. thủy, hỏa, thổ là những dị năng phổ biến nhất; tuy vậy, vẫn có nhiều dị năng hệ đặc biệt như lôi, băng, ánh sáng... Cô thuộc hệ mộc, chủ yếu tạo ra những bức tường gỗ để phòng thủ. Cách đây một tuần, đoàn đội của cô đang trên đường đến căn cứ thì bị một đám zombie tấn công. Đội ngũ phân tán, cô cũng lạc mất họ. Trong lúc tình cờ cô gặp bốn người họ nên gia nhập tạm thời.

Cô không biết họ tên đầy đủ của ba thanh niên, chỉ nghe được mọi người gọi nhau bằng biệt danh. Thanh niên hệ hỏa là A Viêm, hệ thủy là A Tráng và hệ băng là A Hắc. Về phần cô gái Du Mẫn kia, cô ta là em họ của cô.

Từ nhỏ, cô và nó đã không hợp, mỗi khi nó gây ra chuyện, hai bác của cô sẽ trút lên đầu cô. Hơn nữa, từ khi gia nhập đội ngũ này, cô có cảm giác bản thân bị nó nhắm vào, khiến mọi người càng lúc càng hiểu lầm cô sâu sắc.

Nếu không phải bây giờ hai bên đang hợp tác, cô nhất định sẽ rời khỏi bọn họ. Một đội ngũ mà không có sự thống nhất hay đoàn kết sớm muộn cũng sẽ bị phá vỡ.

"Rầm rầm."

Tiếng đập cửa vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Khả Liên. Chỉ năm giây sau, khóa cửa bị phá, bọn zombie ồ ạt tràn ra ban công. Năm người không nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy lấy đà rồi nhảy sang tòa nhà bên cạnh.

Bọn zombie vẫn cố chấp đuổi theo. Phải nói hình ảnh từng con một rơi từ sân thượng của một tòa nhà cao gần ba mươi tầng có chút… tráng lệ.

Những tưởng an toàn rồi, lúc này bỗng cánh cửa của tòa nhà đó cũng bị hất văng, hàng loạt tang thi ùa ra. Bọn chúng dường như biết năm người sẽ nhảy sang đây nên đã phục kích sẵn.

"Fuck, tại sao lại có zombie ở đây?"

"Chết tiệt, giờ phải làm thế nào?"

Du Mẫn nãy giờ không nói gì, đột nhiên tiến lại chạm tay vào ba chàng trai. Ngay lập tức, bọn họ biến mất giữa không trung. Sau đó, cô ta nở một nụ cười châm biếm rồi nói: "Khả Liên, cảm ơn chị rất nhiều về chiếc nhẫn này. Chúc chị… ừm may mắn sống sót nhé."

Dứt lời, bóng dáng cô ta cũng biến mất, để lại một mình Khả Liên trên sân thượng cùng bọn zombie đang tiến lại.

Khả Liên không có thời gian phân tích lời nói của Du Mẫn, cô nhìn xung quanh, nhanh chóng đánh giá tình hình. Không suy nghĩ nhiều, cô lập tức nhảy từ tầng thượng xuống đất, đồng thời sử dụng dị năng tạo một tấm lưới bằng thân các loài dây leo. Chân vừa chạm đất, bỗng nhiên lồng ngực cô đau nhói lên, năng lực cũng bất ngờ dần dần cạn kiệt.

Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng cô không có tiền sử bệnh tim, dị năng được sử dụng cũng không nhiều mà…

Cô dùng hết sức lết đi, nhưng bọn zombie cũng không phải dạng vừa. Từ phía sau, hàng trăm con ồ ạt tiếng lại, âm thanh khiến con người ta sởn gai ốc.

Khả Liên biết mình không thể đánh lại, cô đành xây dựng bốn bức tường gỗ phòng thủ xung quanh. Đối với cô, bây giờ trụ được giây nào thì hay giây đó.

Rất nhanh, bức tường càng lúc càng mờ lại, hình bóng của bọn tang thi càng lúc càng hiện ra rõ ràng. Khả Liên lấy từ trong túi ra hai con dao rọc giấy, hít một hơi dài rồi hạ bức tường gỗ xuống bắt đầu chiến đấu.

Cô tấn công ba con cấp thấp gần mình nhất, sau đó tìm cách mở một đường máu thoát thân. Bọn zombie nổi cơn thịnh nộ, lập tức bao vây lấy Khả Liên, âm thanh “grừ grừ” vang lên tứ phía.

Khả Liên vẫn điên cuồng chiến đấu, mặc kệ bọn chúng đang gào thét, không ngừng cào cấu, gặm cắn người cô. Đến khi toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, cô ngã khuỵu xuống, ánh mắt hướng thẳng phía trước.

Trong lúc mơ màng, dường như cô thấy bọn tang thi dàn thành hai hàng, đầu cúi xuống đầy cung kính. Một chàng trai mặc áo thun trắng quần đen, chân mang đôi giày thể thao trắng từ từ tiến lại, trông anh ta hệt như những idol nam trên phim ảnh, lịch thiệp, sạch sẽ, tươm tất. Cô còn chưa kịp nhìn gương mặt đó thì ý thức cũng mất đi.

Một giây trước cái chết, Khả Liên nghe một giọng nam trong trẻo vang lên: “Chậc, người thì đúng rồi, nhưng nó lại không có ở đây.”