Chương 1: Đã lâu không gặp

Vẫn Luôn Yêu Em An Huệ 09:41 06/01/2022
Thời tiết tháng Tám ở thủ đô Tinh Hà mưa rả rích không ngừng, hiếm khi có một ngày tạnh ráo mát mẻ như hôm nay. Thiên An che kín mặt mũi bước ra khỏi khách sạn năm sao, bên cạnh cô là người đại diện Quang Khải, sau lưng có hai vệ sĩ cao lớn. Thiên An vừa đàm phán thành công một hợp đồng phim điện ảnh, tuy chỉ là nhân vật phụ nhưng đạo diễn và nam nữ chính của đoàn phim lại là những nhân vật cực kì nổi tiếng. Đây là bộ phim đầu tay của cô, có thể nói việc cô được nhận vào đoàn đã là vô cùng may mắn.

Quang Khải mở cửa xe cho cô, nhưng một lúc lâu sau mà vẫn chưa thấy Thiên An có phản ứng. Tầm mắt sau cặp kính râm của Thiên An lúc này đang hướng về bên kia quán cà phê đầu dốc của đường Hoàng Hoa.

- Em nhìn gì thế? – Quang Khải tò mò nhìn theo, chỉ chú ý tới bên bờ hồ có vài người đàn ông đang câu cá.

- Bạn trai cũ.

Thiên An ghé sát tai Quang Khải thì thầm. Trong lòng Quang Khải nhảy dựng lên, suýt nữa thì đánh rơi chiếc cặp da chứa hợp đồng trăm triệu. Tuy anh chưa bao giờ gặp bạn trai Thiên An, nhưng clip cô say rượu chửi bạn trai bốn năm trước là do một tay anh xử lí. Quang Khải đảo tròn mắt, nhìn lên quán cà phê. Bên trong quán có nhiều người đàn ông trẻ nhưng anh không dám khẳng định là ai.

- Anh chờ em một chút, em quay lại ngay.

- Má, em điên rồi hả? Không được đi!

Thiên An bỏ ngoài tai lời nói của Quang Khải, vòng qua hàng rào khách sạn bước lại quán cà phê. Lúc cô đến gần thì Ngọc Dương cùng với hai người đàn ông trung niên đã đứng dậy. Anh mặc một bộ vest màu đen, thắt cà vạt tối màu, còn đeo một cặp kính nhìn qua có vẻ khá trí thức. Cô nghe loáng thoáng được một vài từ như “sản phẩm bên em”, “khách hàng trải nghiệm”, tuy nhiên thái độ của hai người kia đã không còn kiên nhẫn. Trong lòng Thiên An có vài phần kinh ngạc, vị bạn trai hot boy nổi tiếng của khoa Công nghệ Thông tin năm nào giờ đã lưu lạc đến mức phải đi bán hàng đa cấp rồi hả?

Sau khi hai người kia rời đi, Ngọc Dương đặt xấp giấy tờ sang một bên, mệt mỏi gục đầu xuống. Trong lòng Thiên An bỗng nhiên có cảm giác buồn buồn, sau vài giây do dự cũng bước đến ngồi vào chỗ ban nãy của hai người đàn ông nọ.

Ngọc Dương nghe thấy có tiếng động liền ngẩng đầu lên. Trước mặt anh lúc này là một cô gái cả người kín mít, từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu xa xỉ. Một cỗ tê dại bất chợt xẹt qua đầu, Ngọc Dương há miệng, hai cánh môi mấp máy không nói nên lời.

- Sao thế? Gặp lại bạn gái cũ mà không định chào hỏi chút sao?

Vốn dĩ Thiên An muốn nói chuyện với anh tử tế nhưng không hiểu sao trong giọng điệu lại mang theo nhiều phần châm chọc. Ngọc Dương cụp mắt xuống, hai tay ở dưới gầm bàn bấu chặt góc quần, không tình nguyện mà mở miệng bằng một âm vực nhỏ như muỗi kêu:

- Đã lâu không gặp!

Sau câu nói này cả hai người đều im lặng khác thường. Thiên An thừ người ra một lúc mới tiếp tục hỏi chuyện:

- Anh về Tinh Hà lâu chưa? Công việc thế nào rồi?

Ngọc Dương là người tỉnh Quảng Hạ, nhưng không hề đen như mọi người thường trêu dân đất Quảng mà trông rất trắng trẻo thư sinh. Anh cao 1m83, Thiên An cao 1m69, chỉ cần đi đôi giày cao gót mười phân là có thể xấp xỉ cao bằng anh, vậy nên trước đây vì muốn có sự chênh lệch về chiều cao mà cô đều đi giày thể thao hoặc dép đế bằng.

Ngọc Dương cũng dần lấy lại được bình tĩnh, khẽ nở một nụ cười gượng gạo:

- Được gần một năm rồi. Công việc… cũng tạm ổn. – Dừng một lát anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô, trong đôi mắt không phân biệt được là chân thành hay giả dối – Anh biết em giờ đã là ngôi sao nổi tiếng. Chúc mừng em!

- Anh còn điều gì muốn nói với em không? Ví dụ như… chuyện bốn năm trước?

Âm thanh của Thiên An khi nhắc đến chuyện này đã trở nên bén nhọn. Đây vẫn luôn là cái gai trong lòng cô. Sau khi bọn họ cãi nhau về một vài chuyện vặt vãnh, Thiên An tức giận bỏ sang nhà bạn một hôm, lúc quay trở về thì anh đã không còn bóng dáng. Hai tuần sau đó cô không liên lạc được với anh, qua thêm năm ngày nữa thì được tin anh bỏ học cùng với một dòng tin nhắn tỏ ý xin lỗi nhạt nhẽo. Khi ấy thậm chí cô còn muốn đến Quảng Hạ để tìm anh hỏi rõ mọi chuyện, cuối cùng lí trí và lòng tự tôn của cô đã kịp thời ngăn lại.

Ngọc Dương lại một lần nữa cúi đầu xuống, cố gắng không để lộ ra sự thống khổ khi nghĩ đến những kí ức đầy ám ảnh của gần bốn năm trước.

- Xin lỗi em. Anh biết anh là một thằng khốn nạn. Nhưng chuyện năm đó, anh không muốn giải thích gì thêm.

- Mẹ nó… - Thiên An buột miệng chửi bậy, sau đó liền tức giận đứng dậy bỏ đi – Ngọc Dương, em đã cho anh cơ hội giải thích, sau này anh đừng có hối hận. Không hẹn gặp lại, lần sau nhìn thấy em thì tự động cút xa một chút, đừng có làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của em.

Ngọc Dương nhìn theo bóng lưng Thiên An rời đi, ánh mắt bỗng chốc đỏ hoe, rất muốn chạy theo giữ tay cô lại nhưng anh biết mình đã không còn xứng với cô nữa, chỉ yên lặng ngồi một chỗ tự gặm nhấm nỗi đau.

Thiên An đi về phía chiếc xe hơi tầm trung mà công ty cấp cho cô dùng tạm, thô lỗ kéo mạnh cửa xe ngồi vào bên trong. Quang Khải hú tim, cùng với hai người vệ sĩ vội vàng chui vào theo. Vì có cả tài xế và bảo vệ nên Quang Khải lấy điện thoại nhắn tin vào Zalo cho Thiên An:

@Khải Đẹp Trai: “????”

@Chờ Một Ngày Nắng: “????”

@Khải Đẹp Trai: “Gì căng thế? Cẩn thận bị chụp.”

@Chờ Một Ngày Nắng: “Yên tâm, em chưa nổi tiếng đến thế đâu.”

@Khải Đẹp Trai: “Stop stop stop, em phủ nhận mình chính là phủ nhận công ty chúng ta.”

@Chờ Một Ngày Nắng: “Công ty chúng ta không phải hai tháng trước suýt bị Eyes Entertaiment nhăm nhe thu mua, may có em giành được hợp đồng quảng cáo cho dòng son Chimai mới giữ lại được à?”

@Khải Đẹp Trai: “… Có tin anh chụp lại màn hình gửi sếp không?”

@Chờ Một Ngày Nắng: “Không cần, hôm qua em nói với sếp rồi, sếp bảo cuối tháng trừ lương anh vì không quản lí được cái miệng của em.”

@Khải Đẹp Trai: “??? WTH???”

Cuộc trò chuyện nhạt nhẽo nhanh chóng kết thúc. Thiên An ngó qua gương thấy vẻ mặt của Quang Khải đen sì liền tốt bụng nhắn thêm cho anh ta vài câu:

@Chờ Một Ngày Nắng: “Yên tâm đi, dù sao hình tượng của em trong giới cũng không phải ngây thơ trong sáng. Nếu có không may bị lộ ra thì cùng lắm là miễn cưỡng thừa nhận bạn trai cũ giờ sống không tốt bằng em haha, em thích nhất là cười trên nỗi đau của người khác.”

@Khải Đẹp Trai: “Bớt xạo đi, chừng nào em thay được cái tên và ảnh đại diện hình bông hoa hướng dương trong Zalo này thì anh tin. Chờ ngày nắng cái khỉ gì, chờ Thiên Dương tái hợp thì có.”

@Chờ Một Ngày Nắng: “Làm sao? Em thích anh ấy đấy thì làm sao, anh giỏi thì mách sếp đi, em kêu sếp trừ lương anh rồi lấy tiền nuôi anh ấy.”

@Khải Đẹp Trai: “Tạm biệt! Anh với em tuyệt giao.”

Thiên An cười nhẹ một tiếng rồi cất điện thoại vào trong túi xách, cả quãng đường không nói thêm một câu nào. Chiều hôm nay không có lịch trình, cô muốn tranh thủ nghỉ ngơi ở nhà một hôm. Quang Khải đưa cô về đến nhà thì dặn dò:

- Nghỉ ngơi đi, đừng có nghĩ nhiều, bảy giờ sáng ngày mai anh qua đón em đến studio thu âm ca khúc mới.

- Em biết rồi, anh cũng tranh thủ tập thể dục đi. Cái tên “Khải Đẹp Trai” sắp không xứng với anh nữa đâu, con đường theo đuổi sếp ngày càng vô vọng.

Quang Khải trừng mắt lườm Thiên An, không thèm nói thêm câu nào nữa liền rời đi. Cái miệng thẳng thắn thích chọc ngoáy người khác không hiểu sao vẫn có thể tồn tại trong showbiz, đúng là được tổ nghề gánh gãy lưng.