Tên truyện: Trọng sinh chi sủng: Yêu lại lần nữa.
Tác giả: Chu Vận Di.
Thể loại: huyền huyễn, ngôn tình, hiện đại, chữa lành, 1vs1, sủng ngọt, trọng sinh, nam khiếm khuyết, thanh xuân vườn trường, HE, sạch, thâm tình, điên cuồng độc chiếm, từ đồng phục đến áo cưới, HE.
Nhân vật chính: Huân Trì x Hứa Lam.
Lưu ý: Bối cảnh Trung Quốc.
Giới thiệu:
Hứa Lam trọng sinh, quay trở về năm lớp 11 - khi mà khởi nguồn mọi bi kịch còn chưa bắt đầu, cha mẹ cô vẫn còn sống, Hứa Tình vẫn đóng vai cô em họ dễ thương, hiền lành, lễ phép, gia đình cô chú giả nhân giả nghĩa, giả mù sa mưa đối xử ân cần với cô.
Đời trước, tin lầm người, cha mẹ nuôi ong tay áo cuối cùng không kịp đề phòng còn bị lũ sói mắt trắng phản bội, tàn nhẫn cắn xuống một ngụm đau đớn. Bản thân cô cũng từ một người hồn nhiên, vui vẻ rạng rỡ, hạnh phúc sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ dần dà trở nên u uất, trầm lặng, lòng mang tư thù, bạn bè cô lập, người đời cười chê, thân mang tiếng xấu.
Đời này, Hứa Lam trưởng thành nghịch tập, điều đầu tiên học được lại là cách sống lá mặt lá trái, nghĩ một đằng làm một nẻo, treo lên gương mặt tươi cười giả dối. Nhưng lúc đối mặt với những người thân ruột thịt, nụ cười tưởng chừng như xảo quyệt đó lại chân tình xuất phát từ tận sâu thẳm trái tim.
Dẫu vậy, tương đương với đặc ân trọng sinh mà ông trời ban cho, cái giá phải trả đương nhiên cũng đắt không kém.
Hứa Lam nhớ rõ mồn một, đặc biệt khắc ghi hết thảy mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước. Ngặt nỗi lại vô tình không biết rằng, ký ức quý giá nhất về người cô yêu thương luôn được cô trân trọng ấp ủ, gìn giữ cẩn thận sớm đã bị vận mệnh vùi lấp, xóa bỏ, rơi vào quên lãng.
‘’Duyên không cạn ắt còn gặp gỡ.
Nếu đã được số phận sắp đặt bên nhau thì dù đi đâu, ở đâu chăng nữa chung quy rồi cũng sẽ có một ngày tương phùng, chạm mặt.’’
Chết qua một lần, Hứa Lam bình đạm, du nhiên nhi sinh (*), không bao giờ chủ động trêu chọc người khác, một lòng tập trung học hành, báo hiếu cha mẹ và trả đũa gia đình người chú vong ân bội nghĩa. Song, khoảnh khắc nom thấy cậu thiếu niên lầm lũi, an tĩnh ngồi im trên xe lăn mặc người chỉ trỏ bàn tán, khinh bỉ, châm biếm, ngoài dự liệu chợt thấy chua xót tuôn trào kèm theo đó là nỗi phẫn nộ, giận dữ không nói thành lời.
(*) Du nhiên nhi sinh: thản nhiên mà sống, cứ thế sinh ra.
Hứa Lam đột ngột xuất hiện, mang theo tia sáng ấm áp bảo vệ, chữa lành, bao dung cho mọi thương tổn, khiếm khuyết trong lòng cậu thiếu niên.
Thiếu niên ban đầu còn lạnh nhạt ra sức cự tuyệt, khước từ cô. Đoạn, chẳng mấy chốc đã bị thu phục, hận không thể suốt ngày theo chân Hứa Lam 24/24, dính như viên kẹo mè xửng, như keo dán chó, có gỡ thế nào cũng không được.
Lúc ấy, Hứa Lam chỉ biết cười cười bất lực, đinh ninh cho rằng nguyên nhân của vài dăm hành động bất thường đó là do di chứng của rối loạn tâm lý hậu chấn thương (PTSD) điều khiển.
Mãi đến sau này, thời điểm trông thấy Hứa Lam gần gũi với nam sinh xa lạ khác, thiếu niên nhu mì, yếu ớt từ miệng Hứa Lam bỗng đỏ mắt đứng dậy, thân hình cao lớn, bao phủ, áp sát cô vào tường, nâng niu bàn tay cô, ấm ức giống hệt chú cún nhỏ bị người chủ ác độc bỏ rơi, thấp giọng nỉ non cầu xin:
‘’Lam Lam, đừng thân thiết với hắn nữa. Nếu không, không kiềm chế được tính tình, anh không biết mình sẽ làm ra những chuyện cực đoan gì đâu.’’
Hứa Lam: ‘’...’’ Cô sai rồi.
…
Trích đoạn:
Đêm giao thừa ấm áp, Huân Trì khàn giọng gọi tên cô gái mình thương: ‘’Lam Lam.’’
Hứa Lam nghi hoặc nghiêng đầu, sâu trong đôi mắt xinh đẹp đó chỉ chứa toàn hình bóng của anh. Yết hầu khẽ chuyển động một chút, anh gồng mình cố kìm nén thứ cảm xúc mãnh liệt đang dần trào dâng trong lòng, bàn tay thô ráp nâng lên che trọn mắt cô.
Huân Trì nhướn người, dịu dàng hôn nhẹ, thành kính lại ôn nhu, thủ thỉ bên tai cô: ‘’Chờ anh. Chờ ngày anh trở về, chúng ta sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau nữa.’’
***
Một câu tóm tắt: Em là chấp niệm cả đời của anh.
[Thiếu nữ ôn nhu mềm mại vs thiếu niên tự ti, khiếm khuyết về cả mặt tinh thần, tình cảm lẫn thân thể]