Chương 1: Hôn nhân của cô
"Quân, em thích cái kia." Chu Mẫn chu môi chỉ vào bộ trang sức.
"Được, lấy đi."
"Xin lỗi, cái này có người đặt trước rồi ạ." Cô nhân viên mỉm cười nhìn hai người họ.
"Tôi mặc kệ, tôi thích cái này. Tôi trả gấp ba!” Chu Mẫn ngang ngược quát vào mặt cô nhân viên.
"Nhưng..." Cô nhân viên khó xử. Vừa nhìn cách ăn mặc của hai người họ cũng đủ biết họ giàu thế nào, người đàn ông lại rất cưng chiều người phụ nữ đó, cô không thể làm mất lòng khách hàng. Nhưng bộ trang sức này cô gái kia đã trả tiền đặt cọc rồi.
Cô nhân viên đang không biết làm cách nào thì Đường Hạ bước vào, mỉm cười chào: "Xin chào, hộp trang sức tôi đặt hôm qua hôm nay tôi đến lấy ạ."
"Cô đến rồi sao? Cô gái này muốn mua lại hộp trang sức..."
"Là ai vậy?" Đường Hạ nhìn mồ hôi trên trán nhân viên, biết là đã có chuyện. Cô ấy lại như trút được gánh nặng khi cô tới, liền nở nụ cười hỏi cô ấy.
"Là tôi. Tôi trả gấp ba."
Đường Hạ nhìn sang cô ta: "Xin lỗi, tôi..."
Cô chưa kịp nói hết lời đã thấy chồng của cô đứng bên cạnh cô gái kia, khoác tay âu yếm.
"Tôi trả gấp ba, cô có bán hay không? Tôi thích cái này! Quân, em thích cái này..." Chu Mẫn õng ẻo, làm nũng với người đàn ông đứng bên cạnh.
Hoá ra ngông cuồng như vậy là có anh bên cạnh, Đường Hạ cười mỉa mai trong bụng. Chồng cô, người chưa từng mua cho cô một món đồ nào lại đi mua cho cô gái ấy một bộ trang sức đắt tiền như vậy.
Đường Hạ biết chồng mình chưa bao giờ thích cô, cưới nhau chỉ vì hôn ước do hai người ông nội sắp đặt. Đến cả một đám cưới cô cũng không có, nhà một mình cô ở cũng đủ biết cô thất sủng đến nhường nào.
Cô yêu anh như vậy, từ cái thuở tấm bé hay đến nhà anh chơi, vậy mà anh lại chẳng để tâm đến người vợ này.
Từng thấy rất nhiều scandal của anh với nhiều phụ nữ khác, cũng biết anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng không ngờ bắt gặp lại đau đến vậy.
Bây giờ anh sẽ làm gì?
"Gấp năm!” Lâm Quân nhìn cô, lên tiếng.
Hoá ra đây là câu trả lời của anh, chính là muốn cô nhường cô ta. Haha, chồng cô đã nói như vậy rồi, vậy thì…
"Chê ít? Gấp mười." Thấy cô không nói gì, Lâm Quân tiếp tục lên tiếng.
Gấp mười? Một hộp trang sức anh có thể vì cô ta mà trả giá với cô. Rốt cuộc anh xem cô là gì? Người dưng?
"Được, tôi bán." Đường Hạ nói xong, giơ hộp trang sức lên, vứt xuống đất.
"À không, tôi cho mấy người luôn đấy!" Cô nhếch môi, xoay người rời đi.
Một hộp trang sức bố thí cho những người thích ra vẻ, muốn khoe giàu.
Lâm Quân trở lại công ty, suốt mày ngày nay anh không về nhà, cũng không muốn về nhà. Nhà sao? Nơi đó có một người khiến anh chán ghét.
Một cái hôn ước liền trói buộc anh với cô ta như vậy. Nếu không phải ông nội cô ta cứu ông nội anh một mạng thì cái thứ nghèo nàn kia làm sao lấy được anh? Suy cho cùng thì vẫn chăn đơn gối chiếc mà thôi.
Anh không ngờ gan cô ta cũng lớn như vậy, thật khiến anh mở mang tầm mắt.
"Giám đốc, lúc nãy thiếu phu nhân gọi điện hỏi tối ngày kia ngài có về nhà ăn cơm không?"
Cô ta gọi cho thư kí của anh luôn sao? Một người phiền phức!
"Sau này cô ta có gọi cứ trực tiếp cúp mày, tôi không rảnh tiếp cô ta."
"Vâng.”
Đường Hạ nhận được tin từ thư kí Lý, thất vọng cụp mí mắt xuống. Ngày kia kỉ niệm 1 năm ngày cưới, anh vẫn không về sao? Ha, anh cũng đâu có nhớ chứ, đến cả ngày cưới cũng không có, đăng kí kết hôn cũng qua loa cho xong mà.
Cô mỉm cười nhìn chiếc cà vạt trong tay. Nó rất hợp với anh, cô dự định sẽ tặng anh nhân kỉ niệm 1 năm ngày cưới.
"Gói lại giúp tôi đi." Đường Hạ dấu đau khổ nơi đáy mắt, mỉm cười với nhân viên bán hàng.
"Cái này, tôi muốn!"
Cô đang đưa chiếc cà vạt cho nhân viên thì bị giật lấy, ngoảnh đầu lại... là Chu Mẫn.
"Là cô sao? Ha, cũng có mắt nhìn quá nhỉ, nhưng tôi lại muốn nó rồi." Vẫn là giọng nói ngang ngược kia, Chu Mẫn hất tóc ra vẻ
"Chẳng lẽ cô lại muốn như lần trước sao?!" Đôi mắt Đường Hạ trở nên quật cường, đối diện với Chu Mẫn lại không hề thua kém.
Chu Mẫn cười nhạt. Đồ cô ta nhắm trúng thì sẽ thuộc về cô ta. Chiếc cà vạt này vừa nhìn đã thấy rất hợp với Lâm Quân, chắc chắn anh sẽ rất thích cho mà xem.
Đường Hạ giật lại chiếc cà vạt, đưa cho nhân viên bán hàng. Cô nhân viên gói đồ lại, cô trả tiền, tất cả đều diễn ra một cách nhanh chóng.
"Cô nên biết cách tôn trọng người ta một chút. Hình như cô là minh tinh nhỉ? Minh tinh mà nhân cách lại kém vậy sao?" Đường Hạ nhếch môi, xách đồ về phía cửa.
"Được, lấy đi."
"Xin lỗi, cái này có người đặt trước rồi ạ." Cô nhân viên mỉm cười nhìn hai người họ.
"Tôi mặc kệ, tôi thích cái này. Tôi trả gấp ba!” Chu Mẫn ngang ngược quát vào mặt cô nhân viên.
"Nhưng..." Cô nhân viên khó xử. Vừa nhìn cách ăn mặc của hai người họ cũng đủ biết họ giàu thế nào, người đàn ông lại rất cưng chiều người phụ nữ đó, cô không thể làm mất lòng khách hàng. Nhưng bộ trang sức này cô gái kia đã trả tiền đặt cọc rồi.
Cô nhân viên đang không biết làm cách nào thì Đường Hạ bước vào, mỉm cười chào: "Xin chào, hộp trang sức tôi đặt hôm qua hôm nay tôi đến lấy ạ."
"Cô đến rồi sao? Cô gái này muốn mua lại hộp trang sức..."
"Là ai vậy?" Đường Hạ nhìn mồ hôi trên trán nhân viên, biết là đã có chuyện. Cô ấy lại như trút được gánh nặng khi cô tới, liền nở nụ cười hỏi cô ấy.
"Là tôi. Tôi trả gấp ba."
Đường Hạ nhìn sang cô ta: "Xin lỗi, tôi..."
Cô chưa kịp nói hết lời đã thấy chồng của cô đứng bên cạnh cô gái kia, khoác tay âu yếm.
"Tôi trả gấp ba, cô có bán hay không? Tôi thích cái này! Quân, em thích cái này..." Chu Mẫn õng ẻo, làm nũng với người đàn ông đứng bên cạnh.
Hoá ra ngông cuồng như vậy là có anh bên cạnh, Đường Hạ cười mỉa mai trong bụng. Chồng cô, người chưa từng mua cho cô một món đồ nào lại đi mua cho cô gái ấy một bộ trang sức đắt tiền như vậy.
Đường Hạ biết chồng mình chưa bao giờ thích cô, cưới nhau chỉ vì hôn ước do hai người ông nội sắp đặt. Đến cả một đám cưới cô cũng không có, nhà một mình cô ở cũng đủ biết cô thất sủng đến nhường nào.
Cô yêu anh như vậy, từ cái thuở tấm bé hay đến nhà anh chơi, vậy mà anh lại chẳng để tâm đến người vợ này.
Từng thấy rất nhiều scandal của anh với nhiều phụ nữ khác, cũng biết anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng không ngờ bắt gặp lại đau đến vậy.
Bây giờ anh sẽ làm gì?
"Gấp năm!” Lâm Quân nhìn cô, lên tiếng.
Hoá ra đây là câu trả lời của anh, chính là muốn cô nhường cô ta. Haha, chồng cô đã nói như vậy rồi, vậy thì…
"Chê ít? Gấp mười." Thấy cô không nói gì, Lâm Quân tiếp tục lên tiếng.
Gấp mười? Một hộp trang sức anh có thể vì cô ta mà trả giá với cô. Rốt cuộc anh xem cô là gì? Người dưng?
"Được, tôi bán." Đường Hạ nói xong, giơ hộp trang sức lên, vứt xuống đất.
"À không, tôi cho mấy người luôn đấy!" Cô nhếch môi, xoay người rời đi.
Một hộp trang sức bố thí cho những người thích ra vẻ, muốn khoe giàu.
Lâm Quân trở lại công ty, suốt mày ngày nay anh không về nhà, cũng không muốn về nhà. Nhà sao? Nơi đó có một người khiến anh chán ghét.
Một cái hôn ước liền trói buộc anh với cô ta như vậy. Nếu không phải ông nội cô ta cứu ông nội anh một mạng thì cái thứ nghèo nàn kia làm sao lấy được anh? Suy cho cùng thì vẫn chăn đơn gối chiếc mà thôi.
Anh không ngờ gan cô ta cũng lớn như vậy, thật khiến anh mở mang tầm mắt.
"Giám đốc, lúc nãy thiếu phu nhân gọi điện hỏi tối ngày kia ngài có về nhà ăn cơm không?"
Cô ta gọi cho thư kí của anh luôn sao? Một người phiền phức!
"Sau này cô ta có gọi cứ trực tiếp cúp mày, tôi không rảnh tiếp cô ta."
"Vâng.”
Đường Hạ nhận được tin từ thư kí Lý, thất vọng cụp mí mắt xuống. Ngày kia kỉ niệm 1 năm ngày cưới, anh vẫn không về sao? Ha, anh cũng đâu có nhớ chứ, đến cả ngày cưới cũng không có, đăng kí kết hôn cũng qua loa cho xong mà.
Cô mỉm cười nhìn chiếc cà vạt trong tay. Nó rất hợp với anh, cô dự định sẽ tặng anh nhân kỉ niệm 1 năm ngày cưới.
"Gói lại giúp tôi đi." Đường Hạ dấu đau khổ nơi đáy mắt, mỉm cười với nhân viên bán hàng.
"Cái này, tôi muốn!"
Cô đang đưa chiếc cà vạt cho nhân viên thì bị giật lấy, ngoảnh đầu lại... là Chu Mẫn.
"Là cô sao? Ha, cũng có mắt nhìn quá nhỉ, nhưng tôi lại muốn nó rồi." Vẫn là giọng nói ngang ngược kia, Chu Mẫn hất tóc ra vẻ
"Chẳng lẽ cô lại muốn như lần trước sao?!" Đôi mắt Đường Hạ trở nên quật cường, đối diện với Chu Mẫn lại không hề thua kém.
Chu Mẫn cười nhạt. Đồ cô ta nhắm trúng thì sẽ thuộc về cô ta. Chiếc cà vạt này vừa nhìn đã thấy rất hợp với Lâm Quân, chắc chắn anh sẽ rất thích cho mà xem.
Đường Hạ giật lại chiếc cà vạt, đưa cho nhân viên bán hàng. Cô nhân viên gói đồ lại, cô trả tiền, tất cả đều diễn ra một cách nhanh chóng.
"Cô nên biết cách tôn trọng người ta một chút. Hình như cô là minh tinh nhỉ? Minh tinh mà nhân cách lại kém vậy sao?" Đường Hạ nhếch môi, xách đồ về phía cửa.