Chương 1: Thần thức linh hồn Khuynh Viễn.
Mi mắt Khuynh Viễn khẽ run rồi từ từ mở ra, cậu nhìn thấy xung quanh ngoài một màu trắng xóa thì không còn gì khác nữa. Không giống như những lần trước đây, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ trực tiếp được đưa đến thế giới tiếp theo, Khuynh Viễn thử đưa tay mở bảng hệ thống ra kiểm tra.
“Tít… tít… tít…”
Bảng hệ thống xuất hiện trước mặt Khuynh Viễn lại chập chờn nhấp nháy như mặt biển gợn sóng, cậu cau mày khó hiểu: “1303, đã xảy ra chuyện gì? Sao lần này không chuyển thẳng vào thân thể mới? Còn có đây là chỗ nào?”
Hệ Thống: [Đường dẫn xảy ra sự cố ngoài ý muốn, đã thông báo lên tổng bộ hệ thống, xin ký chủ bình tĩnh chờ đợi.]
“Xảy ra sự cố sao?”
Khuynh Viễn là một trong những linh hồn sau khi chết đi được tổng bộ hệ thống lựa chọn để trở thành một thần thức linh hồn, đổi lại để nhận được sự sống vĩnh cửu cho linh hồn mình, Khuynh Viễn đồng ý ký kết với một nhánh hệ thống 1303 rằng sẽ thực hiện nhiệm vụ hệ thống đưa ra sau ngàn, vạn lần xuyên qua.
Hệ Thống: [Xin ký chủ bình tĩnh chờ đợi.]
“Được rồi, cũng không vội.” Khuynh Viên tuy khó chịu nhưng không chút lo lắng mà im lặng chờ đợi, dù sao công việc của cậu cũng chỉ là thực hiện nhiệm vụ của hệ thống, nhận sớm một chút hay muộn một chút cũng giống nhau.
Khuynh Viễn không có ký ức về cuộc đời thật trước khi chết, ký ức duy nhất chính là bản thân tên Khuynh Viễn cùng với một bản hệ thống xuất hiện trước mặt, nói rằng cậu đã chết và được lựa chọn làm thần thức ký kết với hệ thống. Dù sao thời gian cũng đã trải qua hàng vạn năm, cho dù từng có ký ức trước khi chết thì Khuynh Viễn đoán mình cũng không thể nhớ nổi nữa.
“Tít… tít… tít tít tít.”
Hệ thống liên tục nhấp nháy, kêu vang càng lúc càng nhanh. Sau đó trên bảng xanh hệ thống lại nhảy lên hai chữ cảnh báo màu đỏ thật lớn, bên dưới từ từ chạy ra dòng chữ nhắc nhở.
Hệ Thống cảnh báo: [Tuyến nhiệm vụ của thần thức ký chủ Khuynh Viễn đang bị tấn công, không gian và thời gian bị bóp méo dẫn đến nguồn năng lượng tích trữ sinh mạng của hệ thống đang bị giảm hụt nhanh chóng.]
Khuynh Viễn ngây người không biết đang xảy ra chuyện gì, sinh mạng hệ thống? Hệ thống cũng có sinh mạng sao? Trước nay Khuynh Viễn chỉ xem 1303 như một bộ máy giao nhiệm vụ cùng nhắc nhở mình trong lúc làm nhiệm vụ, cũng không nghĩ nó thật sự có sinh mạng.
Hệ Thống: [Cảnh báo sinh mạng hệ thống đã bị tiêu trừ về 0, cùng tuyến nhiệm vụ của thần thức ký chủ Khuynh Viễn đã bị giải trừ.]
Khuynh Viễn xanh mặt nhìn dòng thông báo hệ thống ký kết giữa mình và 1303 đã bị giải trừ, trong quy định ký kết hệ thống đã từng nói nếu thần thức linh hồn không tuân thủ thực hiện đúng nhiệm vụ được giao, hoặc có hành động phạm vào những quy tắc ở mười điều đầu tiên sẽ trực tiếp bị giải trừ ký kết cùng hệ thống, trừ bỏ tư cách làm thần thức của hệ thống.
Những thần thức linh hồn bị giải trừ ký kết sẽ bị cưỡng ép đưa vào con đường luân hồi, Khuynh Viễn nhớ rõ mình không hề phạm vào bất cứ quy tắc nào trong mười điều luật đầu tiên, cũng nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra. Vậy tại sao cậu lại đột nhiên bị giải trừ ký kết?
Khuynh Viễn không muốn bị đưa vào con đường luân hồi, cậu thà rằng bị hệ thống chi phối cũng không muốn đời đời kiếp kiếp không thể lưu giữ lại những ký ức thuộc về mình, trở thành một linh hồn trôi nổi trong biển ngân hà của vô vàn thế giới.
“Tít… tít tít tít…”
Hệ Thống: [Tổng bộ hệ thống bị tấn công, xin ký… chủ… chờ… đợi… đợi…]
Cứ tưởng rằng mình sẽ lập tức bị cưỡng chế vào đường luân hồi sau khi bị giải trừ ký kết, không ngờ còn nhìn thấy bảng hệ thống nhảy lên thông báo. Khuynh Viễn vừa thở phào vì có lẽ là do tổng bộ hệ thống bị lỗi, vừa lo lắng mình cũng bị kéo vào mà mất đi tư cách làm thần thức.
Mắt cậu cứ nhìn chằm chằm cái bảng xanh lam kia, cứ như chỉ cần nhìn như vậy là 1303 sẽ bình thường trở lại, sau đó tiếp tục giao nhiệm vụ cho cậu rồi đi đến thế giới tiếp theo vậy.
Bảng hệ thống vẫn giữ nguyên câu thông báo vừa rồi, nhấp nháy. Rồi thì nhấp nháy, nhấp nháy, lại nhấp nháy… rồi tắt “bụp” một cái, đen thui.
Khuynh Viễn: “…”
Sao vậy? Thật sự hỏng rồi? Đùa sao?
Ngay khi Khuynh Viễn lo lắng đến phát cuồng, còn đang định lớn tiếng mắng thì bảng hệ thống lại một lần nữa nhảy ra trước mặt, cậu mừng rỡ cho rằng phía trên tổng bộ đã sữa lỗi thành công thì lúc này đập vào mắt chỉ có một dòng chữ không đầu không đuôi.
[Cuối cùng cũng tìm được người thích hợp.]
Khuynh Viễn: “…?”
Hệ Thống: […]
Khuynh Viễn ngây người, vậy chứ lỗi đã được sửa xong chưa? Cậu thử lên tiếng gọi: “1303?”
Hệ Thống: [Xin chào thần thức ký chủ Khuynh Viễn, cậu có thể gọi tôi là 1710.]
Khuynh Viễn: “…”
Hệ Thống: [Lần đầu gặp mặt nên có thể cậu vẫn còn bất ngờ, nhưng từ hôm nay trở đi tôi chính là hệ thống ký kết mới của ký chủ. Rất vui được làm quen.]
Khuynh Viễn: “1710?”
Hệ Thống: [Đúng Vậy]
Khuynh Viễn: “Hệ Thống ký kết mới?”
Hệ Thống: [Chính Xác.]
Khuynh Viễn: “Vậy còn 1303, chính là hệ thống ký kết với ta trước đó?”
Hệ Thống: [À, nếu ký chủ nói tới cái hệ thống vô dụng kia thì nó đã bị tôi giải quyết rồi.]
Khuynh Viễn: “…”
Hệ Thống: […]
Khuynh Viễn cậu đây là đang gặp phải tình huống gì vậy? Cái hệ thống mới này từ đâu nhảy ra? Hơn nữa đây là lần đầu tiên Khuynh Viễn biết được hệ thống cũng có cách giao tiếp nhân tính hóa như vậy. Nhưng còn “bị giải quyết” là sao?
Nhớ lại 1303 từng cảnh báo tuyến hệ thống nhiệm vụ của cậu bị tấn công, không lẽ chủ mưu chính là cái hệ thống 1710 tự xưng là hệ thống mới này của cậu sao? Lại còn điểm sinh mạng của 1303 bị tiêu trừ về 0… nó “bị giải quyết” thật rồi à?
Khuynh Viễn rất thức thời mà không hỏi tiếp tình hình của 1303, dù sao cái hệ thống máy móc không có tình người kia cũng chẳng tốt lành gì cho cam, lúc nào cũng chỉ đợi giám sát từng hành động và cử chỉ của cậu, làm sai một cái là bị nó tuyên án phạt ngay.
Khuynh Viễn: “1710?”
Hệ Thống: [Nếu không thích con số này thì ký chủ có thể đặt cho tôi một cái tên, dù sao cũng chỉ là một dãy số tôi tùy tiện lấy mà thôi.]
Hệ thống trước kia rất máy móc, giống một bảng lập trình dùng để giao hay giám sát nhiệm vụ, xử phạt đối tượng ký kết nếu vi phạm. Đây là lần đầu tiên Khuynh Viễn có thể nói chuyện như đang giao tiếp cùng một người bình thường với một cái hệ thống như vậy: “Nói như vậy từ giờ ngươi chính là hệ thống ký kết với ta?”
Hệ Thống: [Đúng vậy.]
Khuynh Viễn cảm thấy an tâm hơn chút nhưng vẫn không giảm bớt nghi ngờ đối với cái hệ thống bất hợp pháp này, cậu ngờ vực hỏi lại: “Vừa rồi ta nhận được thông báo đã bị giải trừ ký kết, như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến linh hồn của ta chứ?”
Hệ Thống rất hợp tác không chỉ trả lời câu hỏi của Khuynh Viễn mà còn giải thích rõ ràng cặn kẽ cho cậu:
[Bởi vì một thần thức không thể cùng lúc ký kết với hai hệ thống, cho nên lúc xâm nhập vào một nhánh của tổng bộ hệ thống tôi đã hấp thu toàn bộ sinh mạng của hệ thống tồn tại trước của ký chủ.]
[Cũng bởi vì vậy nên ký kết của ký chủ cùng hệ thống trước kia đã bị giải trừ, mà tôi lại vừa kịp lúc thay thế vào nên xin ký chủ không cần lo lắng rằng mình sẽ bị đưa vào con đường luân hồi, linh hồn của ký chủ vẫn mang sinh mạng vĩnh cửu.]
[Tuy có chút đáng ngờ nhưng tôi chắc chắn sẽ không làm hại ký chủ, xin ký chủ hãy cứ an tâm.]
Khuynh Viễn: “…”
“Tít… tít… tít…”
Bảng hệ thống xuất hiện trước mặt Khuynh Viễn lại chập chờn nhấp nháy như mặt biển gợn sóng, cậu cau mày khó hiểu: “1303, đã xảy ra chuyện gì? Sao lần này không chuyển thẳng vào thân thể mới? Còn có đây là chỗ nào?”
Hệ Thống: [Đường dẫn xảy ra sự cố ngoài ý muốn, đã thông báo lên tổng bộ hệ thống, xin ký chủ bình tĩnh chờ đợi.]
“Xảy ra sự cố sao?”
Khuynh Viễn là một trong những linh hồn sau khi chết đi được tổng bộ hệ thống lựa chọn để trở thành một thần thức linh hồn, đổi lại để nhận được sự sống vĩnh cửu cho linh hồn mình, Khuynh Viễn đồng ý ký kết với một nhánh hệ thống 1303 rằng sẽ thực hiện nhiệm vụ hệ thống đưa ra sau ngàn, vạn lần xuyên qua.
Hệ Thống: [Xin ký chủ bình tĩnh chờ đợi.]
“Được rồi, cũng không vội.” Khuynh Viên tuy khó chịu nhưng không chút lo lắng mà im lặng chờ đợi, dù sao công việc của cậu cũng chỉ là thực hiện nhiệm vụ của hệ thống, nhận sớm một chút hay muộn một chút cũng giống nhau.
Khuynh Viễn không có ký ức về cuộc đời thật trước khi chết, ký ức duy nhất chính là bản thân tên Khuynh Viễn cùng với một bản hệ thống xuất hiện trước mặt, nói rằng cậu đã chết và được lựa chọn làm thần thức ký kết với hệ thống. Dù sao thời gian cũng đã trải qua hàng vạn năm, cho dù từng có ký ức trước khi chết thì Khuynh Viễn đoán mình cũng không thể nhớ nổi nữa.
“Tít… tít… tít tít tít.”
Hệ thống liên tục nhấp nháy, kêu vang càng lúc càng nhanh. Sau đó trên bảng xanh hệ thống lại nhảy lên hai chữ cảnh báo màu đỏ thật lớn, bên dưới từ từ chạy ra dòng chữ nhắc nhở.
Hệ Thống cảnh báo: [Tuyến nhiệm vụ của thần thức ký chủ Khuynh Viễn đang bị tấn công, không gian và thời gian bị bóp méo dẫn đến nguồn năng lượng tích trữ sinh mạng của hệ thống đang bị giảm hụt nhanh chóng.]
Khuynh Viễn ngây người không biết đang xảy ra chuyện gì, sinh mạng hệ thống? Hệ thống cũng có sinh mạng sao? Trước nay Khuynh Viễn chỉ xem 1303 như một bộ máy giao nhiệm vụ cùng nhắc nhở mình trong lúc làm nhiệm vụ, cũng không nghĩ nó thật sự có sinh mạng.
Hệ Thống: [Cảnh báo sinh mạng hệ thống đã bị tiêu trừ về 0, cùng tuyến nhiệm vụ của thần thức ký chủ Khuynh Viễn đã bị giải trừ.]
Khuynh Viễn xanh mặt nhìn dòng thông báo hệ thống ký kết giữa mình và 1303 đã bị giải trừ, trong quy định ký kết hệ thống đã từng nói nếu thần thức linh hồn không tuân thủ thực hiện đúng nhiệm vụ được giao, hoặc có hành động phạm vào những quy tắc ở mười điều đầu tiên sẽ trực tiếp bị giải trừ ký kết cùng hệ thống, trừ bỏ tư cách làm thần thức của hệ thống.
Những thần thức linh hồn bị giải trừ ký kết sẽ bị cưỡng ép đưa vào con đường luân hồi, Khuynh Viễn nhớ rõ mình không hề phạm vào bất cứ quy tắc nào trong mười điều luật đầu tiên, cũng nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra. Vậy tại sao cậu lại đột nhiên bị giải trừ ký kết?
Khuynh Viễn không muốn bị đưa vào con đường luân hồi, cậu thà rằng bị hệ thống chi phối cũng không muốn đời đời kiếp kiếp không thể lưu giữ lại những ký ức thuộc về mình, trở thành một linh hồn trôi nổi trong biển ngân hà của vô vàn thế giới.
“Tít… tít tít tít…”
Hệ Thống: [Tổng bộ hệ thống bị tấn công, xin ký… chủ… chờ… đợi… đợi…]
Cứ tưởng rằng mình sẽ lập tức bị cưỡng chế vào đường luân hồi sau khi bị giải trừ ký kết, không ngờ còn nhìn thấy bảng hệ thống nhảy lên thông báo. Khuynh Viễn vừa thở phào vì có lẽ là do tổng bộ hệ thống bị lỗi, vừa lo lắng mình cũng bị kéo vào mà mất đi tư cách làm thần thức.
Mắt cậu cứ nhìn chằm chằm cái bảng xanh lam kia, cứ như chỉ cần nhìn như vậy là 1303 sẽ bình thường trở lại, sau đó tiếp tục giao nhiệm vụ cho cậu rồi đi đến thế giới tiếp theo vậy.
Bảng hệ thống vẫn giữ nguyên câu thông báo vừa rồi, nhấp nháy. Rồi thì nhấp nháy, nhấp nháy, lại nhấp nháy… rồi tắt “bụp” một cái, đen thui.
Khuynh Viễn: “…”
Sao vậy? Thật sự hỏng rồi? Đùa sao?
Ngay khi Khuynh Viễn lo lắng đến phát cuồng, còn đang định lớn tiếng mắng thì bảng hệ thống lại một lần nữa nhảy ra trước mặt, cậu mừng rỡ cho rằng phía trên tổng bộ đã sữa lỗi thành công thì lúc này đập vào mắt chỉ có một dòng chữ không đầu không đuôi.
[Cuối cùng cũng tìm được người thích hợp.]
Khuynh Viễn: “…?”
Hệ Thống: […]
Khuynh Viễn ngây người, vậy chứ lỗi đã được sửa xong chưa? Cậu thử lên tiếng gọi: “1303?”
Hệ Thống: [Xin chào thần thức ký chủ Khuynh Viễn, cậu có thể gọi tôi là 1710.]
Khuynh Viễn: “…”
Hệ Thống: [Lần đầu gặp mặt nên có thể cậu vẫn còn bất ngờ, nhưng từ hôm nay trở đi tôi chính là hệ thống ký kết mới của ký chủ. Rất vui được làm quen.]
Khuynh Viễn: “1710?”
Hệ Thống: [Đúng Vậy]
Khuynh Viễn: “Hệ Thống ký kết mới?”
Hệ Thống: [Chính Xác.]
Khuynh Viễn: “Vậy còn 1303, chính là hệ thống ký kết với ta trước đó?”
Hệ Thống: [À, nếu ký chủ nói tới cái hệ thống vô dụng kia thì nó đã bị tôi giải quyết rồi.]
Khuynh Viễn: “…”
Hệ Thống: […]
Khuynh Viễn cậu đây là đang gặp phải tình huống gì vậy? Cái hệ thống mới này từ đâu nhảy ra? Hơn nữa đây là lần đầu tiên Khuynh Viễn biết được hệ thống cũng có cách giao tiếp nhân tính hóa như vậy. Nhưng còn “bị giải quyết” là sao?
Nhớ lại 1303 từng cảnh báo tuyến hệ thống nhiệm vụ của cậu bị tấn công, không lẽ chủ mưu chính là cái hệ thống 1710 tự xưng là hệ thống mới này của cậu sao? Lại còn điểm sinh mạng của 1303 bị tiêu trừ về 0… nó “bị giải quyết” thật rồi à?
Khuynh Viễn rất thức thời mà không hỏi tiếp tình hình của 1303, dù sao cái hệ thống máy móc không có tình người kia cũng chẳng tốt lành gì cho cam, lúc nào cũng chỉ đợi giám sát từng hành động và cử chỉ của cậu, làm sai một cái là bị nó tuyên án phạt ngay.
Khuynh Viễn: “1710?”
Hệ Thống: [Nếu không thích con số này thì ký chủ có thể đặt cho tôi một cái tên, dù sao cũng chỉ là một dãy số tôi tùy tiện lấy mà thôi.]
Hệ thống trước kia rất máy móc, giống một bảng lập trình dùng để giao hay giám sát nhiệm vụ, xử phạt đối tượng ký kết nếu vi phạm. Đây là lần đầu tiên Khuynh Viễn có thể nói chuyện như đang giao tiếp cùng một người bình thường với một cái hệ thống như vậy: “Nói như vậy từ giờ ngươi chính là hệ thống ký kết với ta?”
Hệ Thống: [Đúng vậy.]
Khuynh Viễn cảm thấy an tâm hơn chút nhưng vẫn không giảm bớt nghi ngờ đối với cái hệ thống bất hợp pháp này, cậu ngờ vực hỏi lại: “Vừa rồi ta nhận được thông báo đã bị giải trừ ký kết, như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến linh hồn của ta chứ?”
Hệ Thống rất hợp tác không chỉ trả lời câu hỏi của Khuynh Viễn mà còn giải thích rõ ràng cặn kẽ cho cậu:
[Bởi vì một thần thức không thể cùng lúc ký kết với hai hệ thống, cho nên lúc xâm nhập vào một nhánh của tổng bộ hệ thống tôi đã hấp thu toàn bộ sinh mạng của hệ thống tồn tại trước của ký chủ.]
[Cũng bởi vì vậy nên ký kết của ký chủ cùng hệ thống trước kia đã bị giải trừ, mà tôi lại vừa kịp lúc thay thế vào nên xin ký chủ không cần lo lắng rằng mình sẽ bị đưa vào con đường luân hồi, linh hồn của ký chủ vẫn mang sinh mạng vĩnh cửu.]
[Tuy có chút đáng ngờ nhưng tôi chắc chắn sẽ không làm hại ký chủ, xin ký chủ hãy cứ an tâm.]
Khuynh Viễn: “…”