Chương 1: Truyền thuyết Phượng Hoàng Tuyết.
Khinh Châu, năm Nguyên Khai thứ hai.
Giữa tháng chín lại có bão tuyết, toàn bộ cảnh vật ở Khinh Châu gần như bị vùi lấp dưới những tầng tuyết dày cộm. Lương thực, hoa màu, gia súc cũng theo trận bão tuyết đó mà tan hoang. Quang cảnh chìm trong màu trắng lạnh lẽo, dân tình khắp nơi chỉ biết khóc than, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất cũng không nghe.
Khi bão tuyết vừa qua đi không lâu, trong thành đột nhiên có một đoàn người rất đông cầm đuốc tiến vào cánh rừng phía Bắc, người nào người nấy sắc mặt đều tràn ngập phẫn nộ.
Vài người đàn ông luôn miệng lớn tiếng như hét lên: “Phượng hoàng tuyết cái gì chứ? Tất cả chỉ là lừa người mà thôi! Phí công chúng ta bao nhiêu năm tôn sùng, cúng bái, kết quả thì sao? Giữa tháng chín mà lại có bão tuyết, đúng là bọn xấu xa chỉ mang đến vận xui mà!”
“Phải rồi! Đốt đền của chúng, đốt hết đi!”
Đoàn người cầm đuốc tiến sâu vào bên trong, tiếng bước chân rầm rập đạp trên lá khô liên tục vang lên, trong đêm tối âm thanh tưởng chừng như tầm thường ấy lại đột nhiên trở nên cực kỳ đáng sợ. Những ngọn lửa bên trên nối dài nhau, trông giống như một con mãng xà trong mình ngậm đầy lửa đỏ, hung tợn tiến về phía trước.
Dừng lại ở một cổng đền, đoàn người chia ra làm hai nhóm, một nhóm đi lên trên, một nhóm bắt đầu phá huỷ xung quanh. Một người đàn ông cầm đuốc lửa trong tay, không do dự ném thẳng vào trong chính điện của ngôi đền. Những người phía sau thấy vậy cũng làm theo, rất nhanh toàn bộ gian thờ ở đây đều đã cháy rực.
Mà lúc này ở phía tộc phượng hoàng tuyết, Vũ Hậu Lạc Phi mới vừa hạ sinh con trai thứ hai Thẩm Vân Cung. Vì chuyện sinh nở của tộc phượng hoàng tuyết rất quan trọng, mà đây lại là Vũ Hậu nên tất cả trên dưới ba cấp đều quy tụ về một chỗ, đồng nghĩa sự phòng vệ của tộc phượng hoàng lúc này vô cùng yếu. Thẩm Vân Cung chỉ vừa được bế khỏi tay Vũ Hậu đã nhận ngay một mồi lửa lớn trực tiếp xuyên qua mắt, khiến hai mắt thằng bé đỏ ngầu, chảy máu không ngừng, tiếng khóc xé lòng vang rộng một trời.
“Vân Cung!”
Vũ Đế Thẩm Đông Quân hét lớn, khẩn trương ôm lấy con trai. Cánh phượng hoàng từ phía sau mở toang, thật nhanh đem ba mẹ con Vũ Hậu ôm gọn vào trong, thoát khỏi lửa lớn.
Trên dưới tộc phượng hoàng trở nên hỗn loạn, khói bụi và lửa nóng giăng đầy khắp nơi. Phượng hoàng tuyết lại đại kỵ với lửa, cho nên không tránh khỏi thương vong. Cảnh tượng đổ nát, hoang tàn đến đáng thương sau khi đám người kia bỏ đi. Cả ngôi đền vẫn cháy đỏ suốt cả đêm, cột khói đen cao đến trăm trượng sừng sững xuyên qua cánh rừng, tàn tro cũng theo gió mà rải rác đầy đường. Toàn bộ thành Khinh Châu đêm đó chìm trong khói bụi và tro tàn, bầu không khí ngột ngạt như vừa trải qua một cuộc đại chiến kinh hoàng.
Kể từ ngày hôm ấy, ở Khinh Châu không còn ai tôn sùng tộc phượng hoàng tuyết, ngôi đền năm nào bị người ta dùng lửa thiêu rụi chỉ còn lại là một đống đổ nát nằm sâu trong rừng, theo thời gian cũng bị người đời lãng quên.
Nghe đến đây, Lộ An Nhiên nằm ở trong lòng mẹ mới giương mắt lên hỏi: “Mẹ ơi, vậy cậu bé mới sinh đó làm sao hả mẹ?”
Vuốt tóc con gái, Niệm Hinh Nghi nói: “Cậu bé đó được cha đưa đến một nơi gọi là Vô Tạ U Cốc để lánh xa con người. Có lời đồn nói rằng đôi mắt cậu bé sau việc đó đã bị mù vĩnh viễn, đỏ tựa như máu. Cũng có lời đồn cậu bé không bị mù mà chỉ sợ nhìn thấy ánh nắng mặt trời, bởi vì ánh nắng tượng trưng như lửa, cậu bé không thể nhìn được.”
Lộ An Nhiên xoay người, ngón tay đùa giỡn với lọn tóc đang rủ xuống trước mặt mình: “Mẹ à, vậy chuyện này có thật không?”
“Đương nhiên là không!”
Niệm Hinh Nghi cười, véo lên chóp mũi nhỏ xíu: “Đây chỉ là truyền thuyết mà thôi. Mẹ đã được nghe lại từ miệng của ông bà ngoại đấy, là một truyền thuyết cổ xưa, không có thật!”
Nhưng vẻ mặt Lộ An Nhiên có chút không đồng tình: “Con nghĩ những ai có đôi mắt màu xanh biển ở trên đời này rất có thể là hoá thân của tộc phượng hoàng tuyết!”
“Ngốc ạ!”
Niệm Hinh Nghi nghe xong không khỏi bật cười: “Con đừng có mang mấy lời như vậy đi nói với người khác. Người ta sẽ cười con đấy, biết chưa!”
Lộ An Nhiên cười khì khì: “Dạ!”
Sau đó đột nhiên đưa mũi hít hít vài cái, nói: “A, con phát hiện rồi nha! Mẹ cũng muốn tin là thật kìa!”
Niệm Hinh Nghi vốn dĩ biết khả năng đặc biệt của con gái, không giấu được nữa mới cười khổ: “Con bé này, ai cho con dám tự ý ngửi lung tung như vậy hả?”
“Con đâu có!”
Lộ An Nhiên vờ xụ mặt, giọng nhè nhè: “Mùi hương nó cứ tự ý chui vào mũi con mà!”
Thấy con gái có vẻ buồn, Niệm Hinh Nghi mới ôm con bé, vuốt lên mái tóc dài mượt của con bé rồi nói: “Mẹ xin lỗi! Mẹ không nên nói vậy với Nhiên Nhiên!”
Rồi giải thích thêm: “Con nói phải, lúc nhỏ mẹ nghe ông bà ngoại kể xong, mẹ cũng nửa tin nửa nghi như con bây giờ vậy. Mẹ cũng không biết chuyện đó có thật hay không, nhưng ở Khinh Châu từ xưa đến nay cứ đến ngày 15 tháng 9 hàng năm sẽ tổ chức lễ cúng cho phượng hoàng tuyết.”
“Sao phải cúng vậy mẹ? Chẳng phải họ đã đốt đền thờ của tộc phượng hoàng tuyết rồi sao?” Lộ An Nhiên hiếu kỳ hỏi tiếp.
Niệm Hinh Nghi đáp: “Vì lần phạm thượng đó, người dân ở Khinh Châu đã trải qua một thiên tai rất kỳ lạ. Tuyết lớn rơi dày, xuyên suốt quanh năm khiến cho họ không thể trồng trọt hay chăn nuôi được. Lúc ấy người ta bảo là do phượng hoàng tuyết trừng phạt, tội năm xưa đã dám đốt cháy ngôi đền ở rừng Bắc. Sau đó Hoàng đế hạ thánh chỉ, mỗi năm ngày 15 tháng 9 sẽ dâng lễ cúng. Ngay sau lần cúng đầu tiên, trận tuyết đã thực sự tan đi rất nhanh. Cho nên phong tục đó vẫn còn lưu giữ đến tận ngày nay, nếu có dịp, gia đình chúng ta sẽ đến Khinh Châu để trải nghiệm.”
Nghe đến đây, ánh mắt Lộ An Nhiên sáng rực: “Hay quá! Chúng ta sẽ đi Khinh Châu sao?”
Giữa tháng chín lại có bão tuyết, toàn bộ cảnh vật ở Khinh Châu gần như bị vùi lấp dưới những tầng tuyết dày cộm. Lương thực, hoa màu, gia súc cũng theo trận bão tuyết đó mà tan hoang. Quang cảnh chìm trong màu trắng lạnh lẽo, dân tình khắp nơi chỉ biết khóc than, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất cũng không nghe.
Khi bão tuyết vừa qua đi không lâu, trong thành đột nhiên có một đoàn người rất đông cầm đuốc tiến vào cánh rừng phía Bắc, người nào người nấy sắc mặt đều tràn ngập phẫn nộ.
Vài người đàn ông luôn miệng lớn tiếng như hét lên: “Phượng hoàng tuyết cái gì chứ? Tất cả chỉ là lừa người mà thôi! Phí công chúng ta bao nhiêu năm tôn sùng, cúng bái, kết quả thì sao? Giữa tháng chín mà lại có bão tuyết, đúng là bọn xấu xa chỉ mang đến vận xui mà!”
“Phải rồi! Đốt đền của chúng, đốt hết đi!”
Đoàn người cầm đuốc tiến sâu vào bên trong, tiếng bước chân rầm rập đạp trên lá khô liên tục vang lên, trong đêm tối âm thanh tưởng chừng như tầm thường ấy lại đột nhiên trở nên cực kỳ đáng sợ. Những ngọn lửa bên trên nối dài nhau, trông giống như một con mãng xà trong mình ngậm đầy lửa đỏ, hung tợn tiến về phía trước.
Dừng lại ở một cổng đền, đoàn người chia ra làm hai nhóm, một nhóm đi lên trên, một nhóm bắt đầu phá huỷ xung quanh. Một người đàn ông cầm đuốc lửa trong tay, không do dự ném thẳng vào trong chính điện của ngôi đền. Những người phía sau thấy vậy cũng làm theo, rất nhanh toàn bộ gian thờ ở đây đều đã cháy rực.
Mà lúc này ở phía tộc phượng hoàng tuyết, Vũ Hậu Lạc Phi mới vừa hạ sinh con trai thứ hai Thẩm Vân Cung. Vì chuyện sinh nở của tộc phượng hoàng tuyết rất quan trọng, mà đây lại là Vũ Hậu nên tất cả trên dưới ba cấp đều quy tụ về một chỗ, đồng nghĩa sự phòng vệ của tộc phượng hoàng lúc này vô cùng yếu. Thẩm Vân Cung chỉ vừa được bế khỏi tay Vũ Hậu đã nhận ngay một mồi lửa lớn trực tiếp xuyên qua mắt, khiến hai mắt thằng bé đỏ ngầu, chảy máu không ngừng, tiếng khóc xé lòng vang rộng một trời.
“Vân Cung!”
Vũ Đế Thẩm Đông Quân hét lớn, khẩn trương ôm lấy con trai. Cánh phượng hoàng từ phía sau mở toang, thật nhanh đem ba mẹ con Vũ Hậu ôm gọn vào trong, thoát khỏi lửa lớn.
Trên dưới tộc phượng hoàng trở nên hỗn loạn, khói bụi và lửa nóng giăng đầy khắp nơi. Phượng hoàng tuyết lại đại kỵ với lửa, cho nên không tránh khỏi thương vong. Cảnh tượng đổ nát, hoang tàn đến đáng thương sau khi đám người kia bỏ đi. Cả ngôi đền vẫn cháy đỏ suốt cả đêm, cột khói đen cao đến trăm trượng sừng sững xuyên qua cánh rừng, tàn tro cũng theo gió mà rải rác đầy đường. Toàn bộ thành Khinh Châu đêm đó chìm trong khói bụi và tro tàn, bầu không khí ngột ngạt như vừa trải qua một cuộc đại chiến kinh hoàng.
Kể từ ngày hôm ấy, ở Khinh Châu không còn ai tôn sùng tộc phượng hoàng tuyết, ngôi đền năm nào bị người ta dùng lửa thiêu rụi chỉ còn lại là một đống đổ nát nằm sâu trong rừng, theo thời gian cũng bị người đời lãng quên.
Nghe đến đây, Lộ An Nhiên nằm ở trong lòng mẹ mới giương mắt lên hỏi: “Mẹ ơi, vậy cậu bé mới sinh đó làm sao hả mẹ?”
Vuốt tóc con gái, Niệm Hinh Nghi nói: “Cậu bé đó được cha đưa đến một nơi gọi là Vô Tạ U Cốc để lánh xa con người. Có lời đồn nói rằng đôi mắt cậu bé sau việc đó đã bị mù vĩnh viễn, đỏ tựa như máu. Cũng có lời đồn cậu bé không bị mù mà chỉ sợ nhìn thấy ánh nắng mặt trời, bởi vì ánh nắng tượng trưng như lửa, cậu bé không thể nhìn được.”
Lộ An Nhiên xoay người, ngón tay đùa giỡn với lọn tóc đang rủ xuống trước mặt mình: “Mẹ à, vậy chuyện này có thật không?”
“Đương nhiên là không!”
Niệm Hinh Nghi cười, véo lên chóp mũi nhỏ xíu: “Đây chỉ là truyền thuyết mà thôi. Mẹ đã được nghe lại từ miệng của ông bà ngoại đấy, là một truyền thuyết cổ xưa, không có thật!”
Nhưng vẻ mặt Lộ An Nhiên có chút không đồng tình: “Con nghĩ những ai có đôi mắt màu xanh biển ở trên đời này rất có thể là hoá thân của tộc phượng hoàng tuyết!”
“Ngốc ạ!”
Niệm Hinh Nghi nghe xong không khỏi bật cười: “Con đừng có mang mấy lời như vậy đi nói với người khác. Người ta sẽ cười con đấy, biết chưa!”
Lộ An Nhiên cười khì khì: “Dạ!”
Sau đó đột nhiên đưa mũi hít hít vài cái, nói: “A, con phát hiện rồi nha! Mẹ cũng muốn tin là thật kìa!”
Niệm Hinh Nghi vốn dĩ biết khả năng đặc biệt của con gái, không giấu được nữa mới cười khổ: “Con bé này, ai cho con dám tự ý ngửi lung tung như vậy hả?”
“Con đâu có!”
Lộ An Nhiên vờ xụ mặt, giọng nhè nhè: “Mùi hương nó cứ tự ý chui vào mũi con mà!”
Thấy con gái có vẻ buồn, Niệm Hinh Nghi mới ôm con bé, vuốt lên mái tóc dài mượt của con bé rồi nói: “Mẹ xin lỗi! Mẹ không nên nói vậy với Nhiên Nhiên!”
Rồi giải thích thêm: “Con nói phải, lúc nhỏ mẹ nghe ông bà ngoại kể xong, mẹ cũng nửa tin nửa nghi như con bây giờ vậy. Mẹ cũng không biết chuyện đó có thật hay không, nhưng ở Khinh Châu từ xưa đến nay cứ đến ngày 15 tháng 9 hàng năm sẽ tổ chức lễ cúng cho phượng hoàng tuyết.”
“Sao phải cúng vậy mẹ? Chẳng phải họ đã đốt đền thờ của tộc phượng hoàng tuyết rồi sao?” Lộ An Nhiên hiếu kỳ hỏi tiếp.
Niệm Hinh Nghi đáp: “Vì lần phạm thượng đó, người dân ở Khinh Châu đã trải qua một thiên tai rất kỳ lạ. Tuyết lớn rơi dày, xuyên suốt quanh năm khiến cho họ không thể trồng trọt hay chăn nuôi được. Lúc ấy người ta bảo là do phượng hoàng tuyết trừng phạt, tội năm xưa đã dám đốt cháy ngôi đền ở rừng Bắc. Sau đó Hoàng đế hạ thánh chỉ, mỗi năm ngày 15 tháng 9 sẽ dâng lễ cúng. Ngay sau lần cúng đầu tiên, trận tuyết đã thực sự tan đi rất nhanh. Cho nên phong tục đó vẫn còn lưu giữ đến tận ngày nay, nếu có dịp, gia đình chúng ta sẽ đến Khinh Châu để trải nghiệm.”
Nghe đến đây, ánh mắt Lộ An Nhiên sáng rực: “Hay quá! Chúng ta sẽ đi Khinh Châu sao?”