Chương 1: Q1 - Tại nơi đầu thất bày mưu tính kế (1)
QUYỂN 1: MỘT THÂN ẢO ẢNH NHẢY MÚA DƯỚI ÁNH TRĂNG
Hàn Lạc Quốc, năm thứ hai.
Phàm là sòng bạc, tửu lâu hay kỹ viện đều sẽ có các vương công quý tộc, nhà giàu mới nổi thường hay lui tới. Bởi tại dân gian, dù là kinh thành náo nhiệt hay chỉ là một quận huyện nhỏ lẻ thì thứ không thiếu nhất chính là nơi mua vui, hoan lạc. Mà nơi có chuyện vui thì không bao giờ thiếu kẻ giàu.
Kinh thành phồn hoa của Hàn Lạc Quốc có một nơi tên gọi là Phong Hương Lâu, là một kỹ viện nổi tiếng nhất vùng, vang danh gần xa.
Có một câu nói được lưu truyền như thế này.
Phàm là người, mà không một lần đến Phong Hương Lâu thì chỉ có ba loại. Một, là phụ nữ. Hai, không có tiền. Ba, không phải nam nhân. Cho nên, là nam nhân, chỉ cần có đủ tiền bước qua cửa lớn của nơi này, hầu như chả có mấy người là không đến.
Phong Hương Lâu, từ nha hoàn đến các cô nương, ai ai cũng đều xinh đẹp ngời ngời, hoa nhường nguyệt thẹn. Có thể vào trong uống chén trà ngắm các cô nương thôi cũng đủ đã con mắt rồi...
Ngày hôm nay vừa hay trùng hợp là đêm trăng tròn. Mỗi tháng cứ đến ngày này, đợi đến trời tối, Phong Hương Lâu giăng đèn khắp nơi, sáng chói cả một vùng trời. Cũng chỉ có một tối này, hoa khôi của Phong Hương Lâu, át chủ bài của nơi này sẽ có một màn hiến vũ dưới trăng.
Người này, vị hoa khôi này, được gọi là Linh Nguyệt cô nương.
Linh Nguyệt cô nương, tài sắc vẹn toàn.
Nói về sắc, ở Hàn Lạc Quốc nàng nhận đứng thứ hai, chả có cô nương nào dám nhận đứng thứ nhất. E rằng, khuê nữ của các đại thần trong triều hay thậm chí là công chúa, quận chúa hoàng tộc, cũng không dám lên tiếng.
Nói về tài, cầm kỳ thi họa, không gì là nàng không biết, còn là biết rất tỏ, rất thành thục là đằng khác.
Không những vậy, nàng còn tinh thông văn võ.
Tại sao biết ư?
Đối văn chương, chỉ cần có người đưa nàng câu vế trước, nàng chả cần nghĩ ngợi lâu mà đối ngay được vế sau.
Hơn nữa, Linh Nguyệt chỉ hiến nghệ không hiến thân. Nhưng lại có vài kẻ lại không thiết sống, ham muốn nhan sắc của nàng, nhiều lần quấy rối, nàng đều mặt lạnh đánh cho một trận, đánh đến nỗi cha mẹ hắn cũng không nhận ra hắn.
Người nhà những kẻ bị đánh không làm lớn sao? Có đó, nhưng có ai là làm lớn được?
Phong Hoa Lâu cũng có quy tắc, còn công khai rộng rãi. Hơn nữa, phía sau còn có người chống lưng. Bọn hắn vi phạm quy tắc của lâu, bản lâu tự nhiên có đủ lý do để trừng phạt bọn hắn.
Mọi người đều nói, Linh Nguyệt cô nương, trước khi lưu lạc đến nơi trăng hoa này chắc chắn cũng từng là một thiên kim khuê các, được nuôi dưỡng tỉ mỉ.
Còn nguyên do tại sao nàng lại nhuốm thân nơi này, chẳng ai biết. Cũng chả hỏi được ai.
...
Trên đài múa, Linh Nguyệt một thân hồng y, gương mặt lấp ló phía sau chiếc mạng che, dù không thể nhìn rõ mặt mũi nàng nhưng cũng đủ để toát lên những đường nét sắc sảo, thanh tú của gương mặt.
Kiểu nửa che nửa không này, đúng là tức chết một đám nam nhân. Nhiều người hận không thể nhảy lên đài múa giật phăng chiếc khăn kia ra. Nhưng tuyệt nhiên chả ai dám, trừ phi có kẻ chán sống.
Linh Nguyệt cô nương này, chính là một hồng nhan, thèm mà không thể có được.
Nàng ở trên đài cao, đứng dưới ánh trăng sáng, cơ thể nàng uyển chuyển nhảy múa theo nhạc điệu, có cương có nhu, từng cái vung tay, nhón chân, xoay người, đều khiến người người mê mẩn.
Đêm trăng tròn tháng nào nàng cũng nhảy múa dưới trăng, đây là tập tục tương truyền của Cố quốc nàng. Hai năm nay, mỗi lần Linh Nguyệt nhảy một điệu này là một lần cảnh tượng đêm Nguyên tiêu hôm ấy lại hiện rõ trong tâm trí nàng.
Đêm ấy, cũng là một đêm trăng sáng tỏ, đèn lồng giăng khắp nơi. Nàng phấn khởi chạy đến bữa tiệc, hôm đấy nàng sẽ biểu diễn một đoạn. Nhưng cảnh tượng khi ấy... lại quá chói mắt. Máu tươi lênh láng khắp nơi, chảy đến tận gót chân nàng, không gian vang vọng tiếng gào thét tuyệt vọng thê lương. Mẫu hậu cùng huynh đệ đều yên lặng nằm trên vũng máu đỏ. Nàng bần thần rồi lại thất thểu men theo âm thanh của Phụ hoàng mà chạy đến. Nàng thấy Thất Lang của nàng cũng vừa rút một thanh kiếm ra từ lồng ngực Người, máu của Phụ hoàng bắn đầy trên mặt y, cũng bắn lên cả mặt nàng. Máu rất nóng... nhưng nàng thấy lạnh đến tận sống lưng. Vốn dĩ là một đêm trăng đẹp, lại trở thành như thế...
Hình ảnh quá khứ lúc rõ ràng, lúc mơ hồ. Tâm trạng nàng cũng dao động theo ký ức, điệu múa của nàng lúc nhẹ nhàng, lúc mãnh liệt, lại có lúc như quằn quại đau đớn khiến người xem cũng quặn thắt lòng.
Rồi Linh Nguyệt cũng biểu diễn xong phần hiến vũ của mình, nàng nhẹ người hành lễ một cái rồi quay lưng dứt khoát rời khỏi đài múa. Chỉ vậy thôi, nàng không thể nán lại nữa, lòng nàng... lại bắt đầu hỗn loạn rồi. Vì vậy, dù cho có nhiều người hò hét muốn nàng múa thêm một bài nhưng nàng chẳng để vào tai.
Lúc này, có một gã đàn ông mặt mày đỏ bừng, có lẽ đã quá chén. Hắn tức giận thở phì phò nhảy phốc lên đài múa, tay định túm lấy vạt áo của Linh Nguyệt, nhưng chẳng ngờ chỉ tóm được không khí.
Hóa ra Linh Nguyệt đã phát giác ra sự tình. Nàng nhẹ nhàng nghiêng người tránh bàn tay của gã. Rồi nàng xoay người một vòng dừng lại phía sau lưng gã mỉm cười: “Vị công tử này, ta... không phải người mà công tử có thể đắc tội đâu.”
Dưới đài, một đám người hít một ngụm khí lạnh. Thật cao ngạo.
Gã đàn ông kia tức muốn nổ phổi, hắn quay người gầm lên thất thố: “Tiện nhân, chỉ là một kỹ nữ lại dám không tuân theo bổn thế tử.”
Thì ra, gã nam nhân này thế mà lại là Thế tử của Quảng Đằng Vương, tên gọi Phó Hi Kiệt. Một kẻ hống hách thành thói, mắt cao hơn đầu, suốt ngày lượn lờ nơi trăng hoa. Hơn nữa, hắn còn là kẻ háo sắc. Chả biết bao nhiêu cô nương nhà lành đã bị hắn làm nhục qua, lớn bé đều không tha.
Loại người này, chẳng thể lọt vào mắt Linh Nguyệt. Sợ rằng, nàng còn chê bẩn.
Phó Hi Kiệt máu nóng dồn lên, lại bị một vẻ mặt khinh thường của Linh Nguyệt khiến cho mất bình tĩnh. Chỉ thấy hắn dùng sức, lại một lần nữa nhào về phía Linh Nguyệt.
Nàng vẫn mỉm cười, chỉ khẽ nghiêng người rồi thẳng chân đạp hắn ngã xuống từ trên đài cao, mặt cắm xuống đất, mông chổng lên trời.
Phó Hi Kiệt bị đạp ăn đau vào thân, lại còn bị té đập mặt xuống đất. Hắn loạng choạng muốn đứng dậy gọi người đánh Linh Nguyệt nhưng lại chẳng ngờ, hắn còn chả ngóc đầu lên được, từng trận đau đớn lan tràn từ nơi bị nàng đánh.
Linh Nguyệt ngạo nghễ đứng trên cao mở nửa con mắt nhìn hắn: “Ta đã cảnh cáo ngài từ trước, là Thế tử không chịu để vào tai, ta không thể làm gì khác, âu cũng là vì phòng thân. Cho nên, Thế tử chớ có trách ta nặng tay.” Nói rồi, nàng nhận từ tay nha hoàn bên cạnh một vài tờ chi phiếu, vung tay ném xuống.
Những tờ chi phiếu này rơi đúng lên đầu của gã. Gã nghe thấy giọng của nàng lúc xa lúc gần.
“Số tiền này là để Thế tử đi kiếm đại phu kê đơn xem bệnh. Đừng lo lắng, mười ngày nửa tháng là hết đau thôi. Thế tử không cần cảm tạ ta. Người đâu, tiễn khách.”
Phó Hi Kiệt tức đến phun một ngụm máu rồi ngất xỉu tại chỗ. Kẻ hầu đi theo hắn chỉ đành nửa nâng nửa kéo hắn rời đi.
Quần chúng xung quanh nhìn Thế tử của Quảng Đằng Vương thê thảm rời đi, lại nhìn bóng lưng thong thả quay vô trong của Linh Nguyệt. Bọn họ chỉ có thể tấm tắc.
Quá ngạo mạn.
...
Toàn bộ khung cảnh xảy ra dưới lầu đều thu hết vào mắt của một nam nhân trên lầu hai. Y hơi nâng khóe miệng, quạt trên tay phe phẩy vài cái.
Một kẻ bên cạnh trông giống như là hộ vệ tiến lên chắp hai tay trước mặt, cúi xuống chờ chỉ thị: “Công tử, chuyện này có cần xử lý hay không?”
Nam nhân này thu lại quạt, y gõ nhịp thân quạt lên lòng bàn tay còn lại, lạnh lùng ra lệnh: “Đừng để tên Phó Hi Kiệt kia ăn nói hàm hồ.”
“Tuân lệnh.” Kẻ kia nghe lệnh rời đi giải quyết hậu hoạn phía sau cho Linh Nguyệt.
Người nam nhân lúc này mới bước ra khỏi chỗ tối. Y đi vào một căn phòng riêng rồi ra hiệu cho người bên cạnh đi gọi ma ma của Phong Hương Lâu đến.
Người nam nhân này có một thân hình cao lớn, vai rộng lưng thẳng, ngũ quan góc cạnh, mặt mày thâm trầm, ánh mắt sâu hút, chỉ thông qua nét mặt thì khó mà nhìn ra suy nghĩ bên trong của y. Lúc này, khóe môi y lại hiếm hoi mà cong lên. Ra chiều có vẻ trong lòng có chút vui vẻ. Nhưng rất nhanh đã thu lại.
Triệu ma ma mang tâm thế lo lắng, dè chừng mà đến gặp y, lễ nghi chu đáo: "Lão nô thỉnh an Thất công tử."
Nam nhân đó tùy ý phất tay: "Đứng lên đi. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Thỉnh Thất công tử cứ hỏi, lão nô nhất mực trả lời trung thực." Triệu ma ma vuốt mồ hôi trên trán, cúi người kính cẩn chờ đợi câu hỏi của y.
Bà nghe thấy y hỏi: "Vị hoa khôi khi nãy hiến vũ dưới đài... chính là Linh Nguyệt cô nương của quý lâu?"
Triệu ma ma trong lòng rơi lộp bộp vài tiếng, không lẽ vị này đã để ý đến Linh Nguyệt, thế này chẳng phải là muốn làm bà khó xử hay sao. Tuy nhiên, bà vẫn thành thật đáp: "Đúng là Linh Nguyệt cô nương của Phong Hương Lâu. Không biết, ý của Thất công tử là?"
Cũng chả rõ sau đó y đã nói gì, chỉ biết là từ phòng riêng đi ra, sắc mặt của Triệu ma ma lộ ra thập phần khó xử.
Hàn Lạc Quốc, năm thứ hai.
Phàm là sòng bạc, tửu lâu hay kỹ viện đều sẽ có các vương công quý tộc, nhà giàu mới nổi thường hay lui tới. Bởi tại dân gian, dù là kinh thành náo nhiệt hay chỉ là một quận huyện nhỏ lẻ thì thứ không thiếu nhất chính là nơi mua vui, hoan lạc. Mà nơi có chuyện vui thì không bao giờ thiếu kẻ giàu.
Kinh thành phồn hoa của Hàn Lạc Quốc có một nơi tên gọi là Phong Hương Lâu, là một kỹ viện nổi tiếng nhất vùng, vang danh gần xa.
Có một câu nói được lưu truyền như thế này.
Phàm là người, mà không một lần đến Phong Hương Lâu thì chỉ có ba loại. Một, là phụ nữ. Hai, không có tiền. Ba, không phải nam nhân. Cho nên, là nam nhân, chỉ cần có đủ tiền bước qua cửa lớn của nơi này, hầu như chả có mấy người là không đến.
Phong Hương Lâu, từ nha hoàn đến các cô nương, ai ai cũng đều xinh đẹp ngời ngời, hoa nhường nguyệt thẹn. Có thể vào trong uống chén trà ngắm các cô nương thôi cũng đủ đã con mắt rồi...
Ngày hôm nay vừa hay trùng hợp là đêm trăng tròn. Mỗi tháng cứ đến ngày này, đợi đến trời tối, Phong Hương Lâu giăng đèn khắp nơi, sáng chói cả một vùng trời. Cũng chỉ có một tối này, hoa khôi của Phong Hương Lâu, át chủ bài của nơi này sẽ có một màn hiến vũ dưới trăng.
Người này, vị hoa khôi này, được gọi là Linh Nguyệt cô nương.
Linh Nguyệt cô nương, tài sắc vẹn toàn.
Nói về sắc, ở Hàn Lạc Quốc nàng nhận đứng thứ hai, chả có cô nương nào dám nhận đứng thứ nhất. E rằng, khuê nữ của các đại thần trong triều hay thậm chí là công chúa, quận chúa hoàng tộc, cũng không dám lên tiếng.
Nói về tài, cầm kỳ thi họa, không gì là nàng không biết, còn là biết rất tỏ, rất thành thục là đằng khác.
Không những vậy, nàng còn tinh thông văn võ.
Tại sao biết ư?
Đối văn chương, chỉ cần có người đưa nàng câu vế trước, nàng chả cần nghĩ ngợi lâu mà đối ngay được vế sau.
Hơn nữa, Linh Nguyệt chỉ hiến nghệ không hiến thân. Nhưng lại có vài kẻ lại không thiết sống, ham muốn nhan sắc của nàng, nhiều lần quấy rối, nàng đều mặt lạnh đánh cho một trận, đánh đến nỗi cha mẹ hắn cũng không nhận ra hắn.
Người nhà những kẻ bị đánh không làm lớn sao? Có đó, nhưng có ai là làm lớn được?
Phong Hoa Lâu cũng có quy tắc, còn công khai rộng rãi. Hơn nữa, phía sau còn có người chống lưng. Bọn hắn vi phạm quy tắc của lâu, bản lâu tự nhiên có đủ lý do để trừng phạt bọn hắn.
Mọi người đều nói, Linh Nguyệt cô nương, trước khi lưu lạc đến nơi trăng hoa này chắc chắn cũng từng là một thiên kim khuê các, được nuôi dưỡng tỉ mỉ.
Còn nguyên do tại sao nàng lại nhuốm thân nơi này, chẳng ai biết. Cũng chả hỏi được ai.
...
Trên đài múa, Linh Nguyệt một thân hồng y, gương mặt lấp ló phía sau chiếc mạng che, dù không thể nhìn rõ mặt mũi nàng nhưng cũng đủ để toát lên những đường nét sắc sảo, thanh tú của gương mặt.
Kiểu nửa che nửa không này, đúng là tức chết một đám nam nhân. Nhiều người hận không thể nhảy lên đài múa giật phăng chiếc khăn kia ra. Nhưng tuyệt nhiên chả ai dám, trừ phi có kẻ chán sống.
Linh Nguyệt cô nương này, chính là một hồng nhan, thèm mà không thể có được.
Nàng ở trên đài cao, đứng dưới ánh trăng sáng, cơ thể nàng uyển chuyển nhảy múa theo nhạc điệu, có cương có nhu, từng cái vung tay, nhón chân, xoay người, đều khiến người người mê mẩn.
Đêm trăng tròn tháng nào nàng cũng nhảy múa dưới trăng, đây là tập tục tương truyền của Cố quốc nàng. Hai năm nay, mỗi lần Linh Nguyệt nhảy một điệu này là một lần cảnh tượng đêm Nguyên tiêu hôm ấy lại hiện rõ trong tâm trí nàng.
Đêm ấy, cũng là một đêm trăng sáng tỏ, đèn lồng giăng khắp nơi. Nàng phấn khởi chạy đến bữa tiệc, hôm đấy nàng sẽ biểu diễn một đoạn. Nhưng cảnh tượng khi ấy... lại quá chói mắt. Máu tươi lênh láng khắp nơi, chảy đến tận gót chân nàng, không gian vang vọng tiếng gào thét tuyệt vọng thê lương. Mẫu hậu cùng huynh đệ đều yên lặng nằm trên vũng máu đỏ. Nàng bần thần rồi lại thất thểu men theo âm thanh của Phụ hoàng mà chạy đến. Nàng thấy Thất Lang của nàng cũng vừa rút một thanh kiếm ra từ lồng ngực Người, máu của Phụ hoàng bắn đầy trên mặt y, cũng bắn lên cả mặt nàng. Máu rất nóng... nhưng nàng thấy lạnh đến tận sống lưng. Vốn dĩ là một đêm trăng đẹp, lại trở thành như thế...
Hình ảnh quá khứ lúc rõ ràng, lúc mơ hồ. Tâm trạng nàng cũng dao động theo ký ức, điệu múa của nàng lúc nhẹ nhàng, lúc mãnh liệt, lại có lúc như quằn quại đau đớn khiến người xem cũng quặn thắt lòng.
Rồi Linh Nguyệt cũng biểu diễn xong phần hiến vũ của mình, nàng nhẹ người hành lễ một cái rồi quay lưng dứt khoát rời khỏi đài múa. Chỉ vậy thôi, nàng không thể nán lại nữa, lòng nàng... lại bắt đầu hỗn loạn rồi. Vì vậy, dù cho có nhiều người hò hét muốn nàng múa thêm một bài nhưng nàng chẳng để vào tai.
Lúc này, có một gã đàn ông mặt mày đỏ bừng, có lẽ đã quá chén. Hắn tức giận thở phì phò nhảy phốc lên đài múa, tay định túm lấy vạt áo của Linh Nguyệt, nhưng chẳng ngờ chỉ tóm được không khí.
Hóa ra Linh Nguyệt đã phát giác ra sự tình. Nàng nhẹ nhàng nghiêng người tránh bàn tay của gã. Rồi nàng xoay người một vòng dừng lại phía sau lưng gã mỉm cười: “Vị công tử này, ta... không phải người mà công tử có thể đắc tội đâu.”
Dưới đài, một đám người hít một ngụm khí lạnh. Thật cao ngạo.
Gã đàn ông kia tức muốn nổ phổi, hắn quay người gầm lên thất thố: “Tiện nhân, chỉ là một kỹ nữ lại dám không tuân theo bổn thế tử.”
Thì ra, gã nam nhân này thế mà lại là Thế tử của Quảng Đằng Vương, tên gọi Phó Hi Kiệt. Một kẻ hống hách thành thói, mắt cao hơn đầu, suốt ngày lượn lờ nơi trăng hoa. Hơn nữa, hắn còn là kẻ háo sắc. Chả biết bao nhiêu cô nương nhà lành đã bị hắn làm nhục qua, lớn bé đều không tha.
Loại người này, chẳng thể lọt vào mắt Linh Nguyệt. Sợ rằng, nàng còn chê bẩn.
Phó Hi Kiệt máu nóng dồn lên, lại bị một vẻ mặt khinh thường của Linh Nguyệt khiến cho mất bình tĩnh. Chỉ thấy hắn dùng sức, lại một lần nữa nhào về phía Linh Nguyệt.
Nàng vẫn mỉm cười, chỉ khẽ nghiêng người rồi thẳng chân đạp hắn ngã xuống từ trên đài cao, mặt cắm xuống đất, mông chổng lên trời.
Phó Hi Kiệt bị đạp ăn đau vào thân, lại còn bị té đập mặt xuống đất. Hắn loạng choạng muốn đứng dậy gọi người đánh Linh Nguyệt nhưng lại chẳng ngờ, hắn còn chả ngóc đầu lên được, từng trận đau đớn lan tràn từ nơi bị nàng đánh.
Linh Nguyệt ngạo nghễ đứng trên cao mở nửa con mắt nhìn hắn: “Ta đã cảnh cáo ngài từ trước, là Thế tử không chịu để vào tai, ta không thể làm gì khác, âu cũng là vì phòng thân. Cho nên, Thế tử chớ có trách ta nặng tay.” Nói rồi, nàng nhận từ tay nha hoàn bên cạnh một vài tờ chi phiếu, vung tay ném xuống.
Những tờ chi phiếu này rơi đúng lên đầu của gã. Gã nghe thấy giọng của nàng lúc xa lúc gần.
“Số tiền này là để Thế tử đi kiếm đại phu kê đơn xem bệnh. Đừng lo lắng, mười ngày nửa tháng là hết đau thôi. Thế tử không cần cảm tạ ta. Người đâu, tiễn khách.”
Phó Hi Kiệt tức đến phun một ngụm máu rồi ngất xỉu tại chỗ. Kẻ hầu đi theo hắn chỉ đành nửa nâng nửa kéo hắn rời đi.
Quần chúng xung quanh nhìn Thế tử của Quảng Đằng Vương thê thảm rời đi, lại nhìn bóng lưng thong thả quay vô trong của Linh Nguyệt. Bọn họ chỉ có thể tấm tắc.
Quá ngạo mạn.
...
Toàn bộ khung cảnh xảy ra dưới lầu đều thu hết vào mắt của một nam nhân trên lầu hai. Y hơi nâng khóe miệng, quạt trên tay phe phẩy vài cái.
Một kẻ bên cạnh trông giống như là hộ vệ tiến lên chắp hai tay trước mặt, cúi xuống chờ chỉ thị: “Công tử, chuyện này có cần xử lý hay không?”
Nam nhân này thu lại quạt, y gõ nhịp thân quạt lên lòng bàn tay còn lại, lạnh lùng ra lệnh: “Đừng để tên Phó Hi Kiệt kia ăn nói hàm hồ.”
“Tuân lệnh.” Kẻ kia nghe lệnh rời đi giải quyết hậu hoạn phía sau cho Linh Nguyệt.
Người nam nhân lúc này mới bước ra khỏi chỗ tối. Y đi vào một căn phòng riêng rồi ra hiệu cho người bên cạnh đi gọi ma ma của Phong Hương Lâu đến.
Người nam nhân này có một thân hình cao lớn, vai rộng lưng thẳng, ngũ quan góc cạnh, mặt mày thâm trầm, ánh mắt sâu hút, chỉ thông qua nét mặt thì khó mà nhìn ra suy nghĩ bên trong của y. Lúc này, khóe môi y lại hiếm hoi mà cong lên. Ra chiều có vẻ trong lòng có chút vui vẻ. Nhưng rất nhanh đã thu lại.
Triệu ma ma mang tâm thế lo lắng, dè chừng mà đến gặp y, lễ nghi chu đáo: "Lão nô thỉnh an Thất công tử."
Nam nhân đó tùy ý phất tay: "Đứng lên đi. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Thỉnh Thất công tử cứ hỏi, lão nô nhất mực trả lời trung thực." Triệu ma ma vuốt mồ hôi trên trán, cúi người kính cẩn chờ đợi câu hỏi của y.
Bà nghe thấy y hỏi: "Vị hoa khôi khi nãy hiến vũ dưới đài... chính là Linh Nguyệt cô nương của quý lâu?"
Triệu ma ma trong lòng rơi lộp bộp vài tiếng, không lẽ vị này đã để ý đến Linh Nguyệt, thế này chẳng phải là muốn làm bà khó xử hay sao. Tuy nhiên, bà vẫn thành thật đáp: "Đúng là Linh Nguyệt cô nương của Phong Hương Lâu. Không biết, ý của Thất công tử là?"
Cũng chả rõ sau đó y đã nói gì, chỉ biết là từ phòng riêng đi ra, sắc mặt của Triệu ma ma lộ ra thập phần khó xử.