Chương 1: Thế giới 1- Công lược bạn học nhút nhát ( 1 )
Manh Manh lơ lửng giữa không trung, lặng yên ngắm nhìn thời gian dưới trần thế chầm chậm trôi đi.
Ánh mắt cô chẳng có nửa điểm cảm xúc, giống như cách mà Manh Manh thờ ơ với vạn vật xung quanh vậy.
Cô cũng nên giới thiệu qua bản thân mình một chút chứ nhỉ!
Tên đầy đủ của cô là Hạ Manh Manh. Cô chẳng nhớ được xuất thân của mình như thế nào, Manh Manh chỉ nhớ được tên của cô và hình ảnh trước khi chết của mình và một số những kí ức mơ hồ, rời rạc không rõ.
Manh Manh có chút ngán ngẩm, bản thân cũng không nghĩ rằng mình lại có một cái chết nhạt nhẽo như vậy. Cái chết của cô đơn giản lắm, nghe cũng chẳng oai chút nào.
Manh Manh chết vì không kịp chạy thoát ra khỏi nhà được khi thành phố cô sống có động đất nên thành ra bị vùi vào đống đổ nát, từ đó tính ra cũng bị mất mạng luôn.
Manh Manh che miệng ngáp dài, điệu bộ hết sức lười biếng. Cô cũng không biết từ khi đấy đến giờ đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi và bản thân mình…
Manh Manh nhìn lại thân thể mình, không nhịn được mà tặc lưỡi hai cái…
À thì nói hoa mỹ một chút hiện giờ cô là một linh hồn nhỏ bé dễ thương, còn nói thô hơn chút nữa là cô hồn không thể siêu thoát…
[Ting: Linh hồn thích ứng. Chuẩn bị dịch chuyển về không gian.]
Trong một khoảng thời gian dài, bỗng dưng có một âm thanh lạnh lẽo khô khốc vang lên trong đầu của Manh Manh, không khỏi khiến cô giật mình.
Ngay lúc ấy Manh Manh cảm nhận được có một lực hút lớn, nháy mắt đã hút linh hồn cô vào trong.
Thời điểm Manh Manh mở mắt ra, trước mặt cô là bao trùm không gian vô tận, chẳng thể nhìn thấy điểm cuối. Cô chỉ biết tròn mắt, quan sát xung quanh.
“Kính chào kí chủ! Chào mừng cô đến với không gian hệ thống.”
Chẳng để Manh Manh có thời gian suy nghĩ, trước mặt cô bỗng xuất hiện một vòng sáng giữ không gian tối mịt kia. Manh Manh lấy tay che mặt, hơi nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng được với điều kiện môi trường mới.
Bước ra từ ánh sáng ấy là một chú mèo nhỏ với bộ lông trắng mượt mềm mại, con ngươi trong xanh như ngày trời đầy nắng. Mèo trắng vô cùng khoan thai mà bước đến trước mặt Manh Manh.
“Xin chào kí chủ! Tên hiệu hệ thống của tôi là Tiểu Bạch, rất mong sau này được kí chủ cô chiếu cố mà giúp đỡ” Tiểu Bạch kêu “meo meo” hai tiếng, giọng nói có mấy phần non nớt nhưng lại vô cùng dễ nghe, khắp người Tiểu Bạch đều toát lên vẻ khả ái dễ gần. Tiểu Bạch cực kì thân thiện giới thiệu, điệu bộ hết sức dễ thương.
Trái lại với suy nghĩ của Tiểu Bạch, Manh Manh chỉ yên lặng mà gật đầu một cái, cũng không mở miệng nói hay hỏi điều gì. Cô yên tĩnh ngắm nhìn Tiểu Bạch, chẳng biết đang nghĩ gì.
Tiểu Bạch mãi chẳng thấy Manh Manh mở lời, cũng cảm thấy trong không gian phần nào khó xử.
Quái lạ thật, trước khi nhận nhiệm vụ hỗ trợ kí chủ giả lần đầu, Tiểu Bạch đã được một tiền bối lão luyện mách bảo rằng là những kí chủ thường cực kì thích những thứ nho nhỏ dễ thương như mèo, đặc biệt là kí chủ nữ.
Tiểu Bạch đã đặc biệt mất công sức chuẩn bị một hình dáng thuận tiện và đáng yêu xuất hiện trước mặt vị kí chủ đầu tiên mà nó hỗ trợ. Hòng thu được thiện cảm của kí chủ, sau này sẽ dễ dàng hơn để hợp tác.
Nhưng nhìn xem, kí chủ kia còn không có một chút rung động. Thật tổn thương mà~
Tiểu Bạch hít một hơi, sau cùng vẫn là ngoan ngoãn làm theo trình tự, giải thích hết một lượt lý do vì sao cô lại có mặt ở đây, cũng như việc cô trở thành kí chủ giả và nó là ai.
“Nhiệm vụ của kí chủ là xuyên qua từng thế giới để đi công lược, chiếm đóng tình cảm của đối phương. Kí chủ lưu ý đối tượng công lược không cố định, có thể là bất cứ ai. Mỗi lần xuyên vào hệ thống sẽ thông báo cho kí chủ đối tượng cần công lược. Thời gian xuyên vào cốt truyện cũng không nhất định, còn tùy thuộc vào máy tính chủ của hệ thống.”
“Hơn nữa, ngoài nhiệm vụ chính sẽ có nhiệm vụ phụ tuyến, mong kí chủ nghiêm túc thực hiện. Điều cần chú ý nữa là vạn lần không được phá tính cách của nguyên chủ, được phép nâng cao kĩ năng nhưng miễn không quá xa tính cách chính của nguyên chủ là được.”
"Mức độ công lược chính đối với đối tượng sẽ được phân chia thành bốn giai đoạn: đầu tiên là hảo cảm, tiếp đến là thích, sau đó là yêu thích, cuối cùng là yêu. Để tiện cho quá trình công lược của kí chủ, tên của cô sẽ được giữ trong toàn bộ quá trình xuyên không."
Tiểu Bạch ngừng một chút, lén quan sát Manh Manh xem cô có chút phản ứng nào không. Tuy nhiên Manh Manh trước sau như một, điều rất bình thản mà nghe Tiểu Bạch giải thích, đôi mắt hoa đào hơi cong lại vẫn chăm chú chẳng rời khỏi người mèo nhỏ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch trong tâm khẽ khóc thầm.
Đầu năm nay kí chủ nào cũng lạnh lùng như thế à? Sao không ai cảnh bảo cho nó một tiếng...
“Kí chủ có muốn đặt câu hỏi gì không?”
“Nếu tôi làm theo lời của hệ thống quân thì tôi sẽ được gì? Cậu cũng hiểu mà, mọi cuộc giao dịch đều phải có lợi ích chung, nếu không thì không tài nào mà có thể đồng ý hợp tác được” Manh Manh sau cùng bị vẻ mặt đáng thương của Tiểu Bạch làm cho phì cười.
Cô cất giọng nhàn nhạt của mình lên, nửa đùa nửa thật hỏi Tiểu Bạch.
“Đương nhiên là sẽ có phần thưởng cho kí chủ rồi” Tiểu Bạch thấy kí chủ đáp lời mình, nhất thời kích động, nhanh chóng nói tiếp.
“Sau khi kí chủ hoàn thành được hết các vị diện mà hệ thống chủ yêu cầu. Cô sẽ được quay về thời gian sống trước kia của mình. Cùng với đấy phúc lợi về tài sản cũng như một cuộc đời viên mãn nhất. Hay nói chính xác nhất chính là nghịch thiên cải mệnh."
“Kí chủ thấy thế nào, rất hấp dẫn đúng không?”
Manh Manh nhìn thấy thái độ hào hứng của Tiểu Bạch, cô cũng không nỡ phá hỏng cảm xúc vui vẻ của nó, chỉ thuận tiện gật đầu hưởng ứng “Nghe rất thú vị, điều kiện không tồi.”
Tiểu Bạch vui mừng ra mặt, kí chủ nói thế tức là cô đồng ý rồi đúng không?
Mà... kí chủ không đồng ý đi chăng nữa thì cũng vẫn bị hệ thống chủ cưỡng chế bắt ép kí kết linh hồn khế ước thôi .
“Kí chủ! Nếu cô đã nói vậy thì chúng ta lập tức xuất phát thôi” Tiểu Bạch vừa nói xong liền xuất hiện ra một cánh cửa trước mặt “Bước qua cánh cửa này, kí chủ sẽ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ. Cô cứ yên tâm, Tiểu Bạch tôi sẽ luôn đồng hành cùng kí chủ.”
Manh Manh đứng dậy, hít một hơi. Dù sao hiện giờ cô cũng là cô hồn dã quỷ, nếu ở yên mãi một chỗ thì mãi là như vậy. Thà đi kiếm ít chút công đức cho mấy đứa thế hệ đời sau, biết đâu sau này cháu chắt nhớ ơn lại lập đền thờ biết ơn cho cô thì sao.
Thôi thì… vì một tương lai tốt đẹp cho các thế hệ tới, bà cô già này hy sinh chút cũng không được.
[Mở cánh của nhiệm vụ. Bắt đầu đếm ngược 5...4...3...] Tiếng âm thanh chậm rãi của máy tính vang lên. Chầm chậm đếm số thời gian còn lại của Manh Manh trong không gian hệ thống...
“Kí chủ! Trước đó cho tôi hỏi một câu được không?” mắt thấy Manh Manh định bước cánh cổng, Tiểu Bạch liền lớn tiếng gọi cô giật lại để hỏi “Cô thật sự không thích hình dáng này của tôi à?”
Nói gì thì nói Tiểu Bạch vẫn là dày công chuẩn bị hình dáng này vì kí chủ, thế mà vị kí chủ nó lại chẳng buồn quan tâm. Hỏi xem có tức không cơ chứ. Nó vẫn là nuốt trôi cục tức này.
Tiểu Bạch đây vẫn có tôn nghiêm của hệ thống quân nhé!
Manh Manh cắn môi, mày hơi nhíu lại, đảo mắt qua Tiểu Bạch một lượt. Lúc sau không nhịn được nữa liền mỉm cười với mèo nhỏ, mày đẹp liền giãn ra.
Cô nói xong một câu liền dứt khoát bước vào cánh cổng hệ thống, bỏ lại sau vẻ mặt đen như đáy nồi của Tiểu Bạch.
“Thật xin lỗi! Nhưng tôi thích chó hơn.”
Tiểu Bạch “...”
Ánh mắt cô chẳng có nửa điểm cảm xúc, giống như cách mà Manh Manh thờ ơ với vạn vật xung quanh vậy.
Cô cũng nên giới thiệu qua bản thân mình một chút chứ nhỉ!
Tên đầy đủ của cô là Hạ Manh Manh. Cô chẳng nhớ được xuất thân của mình như thế nào, Manh Manh chỉ nhớ được tên của cô và hình ảnh trước khi chết của mình và một số những kí ức mơ hồ, rời rạc không rõ.
Manh Manh có chút ngán ngẩm, bản thân cũng không nghĩ rằng mình lại có một cái chết nhạt nhẽo như vậy. Cái chết của cô đơn giản lắm, nghe cũng chẳng oai chút nào.
Manh Manh chết vì không kịp chạy thoát ra khỏi nhà được khi thành phố cô sống có động đất nên thành ra bị vùi vào đống đổ nát, từ đó tính ra cũng bị mất mạng luôn.
Manh Manh che miệng ngáp dài, điệu bộ hết sức lười biếng. Cô cũng không biết từ khi đấy đến giờ đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi và bản thân mình…
Manh Manh nhìn lại thân thể mình, không nhịn được mà tặc lưỡi hai cái…
À thì nói hoa mỹ một chút hiện giờ cô là một linh hồn nhỏ bé dễ thương, còn nói thô hơn chút nữa là cô hồn không thể siêu thoát…
[Ting: Linh hồn thích ứng. Chuẩn bị dịch chuyển về không gian.]
Trong một khoảng thời gian dài, bỗng dưng có một âm thanh lạnh lẽo khô khốc vang lên trong đầu của Manh Manh, không khỏi khiến cô giật mình.
Ngay lúc ấy Manh Manh cảm nhận được có một lực hút lớn, nháy mắt đã hút linh hồn cô vào trong.
Thời điểm Manh Manh mở mắt ra, trước mặt cô là bao trùm không gian vô tận, chẳng thể nhìn thấy điểm cuối. Cô chỉ biết tròn mắt, quan sát xung quanh.
“Kính chào kí chủ! Chào mừng cô đến với không gian hệ thống.”
Chẳng để Manh Manh có thời gian suy nghĩ, trước mặt cô bỗng xuất hiện một vòng sáng giữ không gian tối mịt kia. Manh Manh lấy tay che mặt, hơi nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng được với điều kiện môi trường mới.
Bước ra từ ánh sáng ấy là một chú mèo nhỏ với bộ lông trắng mượt mềm mại, con ngươi trong xanh như ngày trời đầy nắng. Mèo trắng vô cùng khoan thai mà bước đến trước mặt Manh Manh.
“Xin chào kí chủ! Tên hiệu hệ thống của tôi là Tiểu Bạch, rất mong sau này được kí chủ cô chiếu cố mà giúp đỡ” Tiểu Bạch kêu “meo meo” hai tiếng, giọng nói có mấy phần non nớt nhưng lại vô cùng dễ nghe, khắp người Tiểu Bạch đều toát lên vẻ khả ái dễ gần. Tiểu Bạch cực kì thân thiện giới thiệu, điệu bộ hết sức dễ thương.
Trái lại với suy nghĩ của Tiểu Bạch, Manh Manh chỉ yên lặng mà gật đầu một cái, cũng không mở miệng nói hay hỏi điều gì. Cô yên tĩnh ngắm nhìn Tiểu Bạch, chẳng biết đang nghĩ gì.
Tiểu Bạch mãi chẳng thấy Manh Manh mở lời, cũng cảm thấy trong không gian phần nào khó xử.
Quái lạ thật, trước khi nhận nhiệm vụ hỗ trợ kí chủ giả lần đầu, Tiểu Bạch đã được một tiền bối lão luyện mách bảo rằng là những kí chủ thường cực kì thích những thứ nho nhỏ dễ thương như mèo, đặc biệt là kí chủ nữ.
Tiểu Bạch đã đặc biệt mất công sức chuẩn bị một hình dáng thuận tiện và đáng yêu xuất hiện trước mặt vị kí chủ đầu tiên mà nó hỗ trợ. Hòng thu được thiện cảm của kí chủ, sau này sẽ dễ dàng hơn để hợp tác.
Nhưng nhìn xem, kí chủ kia còn không có một chút rung động. Thật tổn thương mà~
Tiểu Bạch hít một hơi, sau cùng vẫn là ngoan ngoãn làm theo trình tự, giải thích hết một lượt lý do vì sao cô lại có mặt ở đây, cũng như việc cô trở thành kí chủ giả và nó là ai.
“Nhiệm vụ của kí chủ là xuyên qua từng thế giới để đi công lược, chiếm đóng tình cảm của đối phương. Kí chủ lưu ý đối tượng công lược không cố định, có thể là bất cứ ai. Mỗi lần xuyên vào hệ thống sẽ thông báo cho kí chủ đối tượng cần công lược. Thời gian xuyên vào cốt truyện cũng không nhất định, còn tùy thuộc vào máy tính chủ của hệ thống.”
“Hơn nữa, ngoài nhiệm vụ chính sẽ có nhiệm vụ phụ tuyến, mong kí chủ nghiêm túc thực hiện. Điều cần chú ý nữa là vạn lần không được phá tính cách của nguyên chủ, được phép nâng cao kĩ năng nhưng miễn không quá xa tính cách chính của nguyên chủ là được.”
"Mức độ công lược chính đối với đối tượng sẽ được phân chia thành bốn giai đoạn: đầu tiên là hảo cảm, tiếp đến là thích, sau đó là yêu thích, cuối cùng là yêu. Để tiện cho quá trình công lược của kí chủ, tên của cô sẽ được giữ trong toàn bộ quá trình xuyên không."
Tiểu Bạch ngừng một chút, lén quan sát Manh Manh xem cô có chút phản ứng nào không. Tuy nhiên Manh Manh trước sau như một, điều rất bình thản mà nghe Tiểu Bạch giải thích, đôi mắt hoa đào hơi cong lại vẫn chăm chú chẳng rời khỏi người mèo nhỏ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch trong tâm khẽ khóc thầm.
Đầu năm nay kí chủ nào cũng lạnh lùng như thế à? Sao không ai cảnh bảo cho nó một tiếng...
“Kí chủ có muốn đặt câu hỏi gì không?”
“Nếu tôi làm theo lời của hệ thống quân thì tôi sẽ được gì? Cậu cũng hiểu mà, mọi cuộc giao dịch đều phải có lợi ích chung, nếu không thì không tài nào mà có thể đồng ý hợp tác được” Manh Manh sau cùng bị vẻ mặt đáng thương của Tiểu Bạch làm cho phì cười.
Cô cất giọng nhàn nhạt của mình lên, nửa đùa nửa thật hỏi Tiểu Bạch.
“Đương nhiên là sẽ có phần thưởng cho kí chủ rồi” Tiểu Bạch thấy kí chủ đáp lời mình, nhất thời kích động, nhanh chóng nói tiếp.
“Sau khi kí chủ hoàn thành được hết các vị diện mà hệ thống chủ yêu cầu. Cô sẽ được quay về thời gian sống trước kia của mình. Cùng với đấy phúc lợi về tài sản cũng như một cuộc đời viên mãn nhất. Hay nói chính xác nhất chính là nghịch thiên cải mệnh."
“Kí chủ thấy thế nào, rất hấp dẫn đúng không?”
Manh Manh nhìn thấy thái độ hào hứng của Tiểu Bạch, cô cũng không nỡ phá hỏng cảm xúc vui vẻ của nó, chỉ thuận tiện gật đầu hưởng ứng “Nghe rất thú vị, điều kiện không tồi.”
Tiểu Bạch vui mừng ra mặt, kí chủ nói thế tức là cô đồng ý rồi đúng không?
Mà... kí chủ không đồng ý đi chăng nữa thì cũng vẫn bị hệ thống chủ cưỡng chế bắt ép kí kết linh hồn khế ước thôi .
“Kí chủ! Nếu cô đã nói vậy thì chúng ta lập tức xuất phát thôi” Tiểu Bạch vừa nói xong liền xuất hiện ra một cánh cửa trước mặt “Bước qua cánh cửa này, kí chủ sẽ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ. Cô cứ yên tâm, Tiểu Bạch tôi sẽ luôn đồng hành cùng kí chủ.”
Manh Manh đứng dậy, hít một hơi. Dù sao hiện giờ cô cũng là cô hồn dã quỷ, nếu ở yên mãi một chỗ thì mãi là như vậy. Thà đi kiếm ít chút công đức cho mấy đứa thế hệ đời sau, biết đâu sau này cháu chắt nhớ ơn lại lập đền thờ biết ơn cho cô thì sao.
Thôi thì… vì một tương lai tốt đẹp cho các thế hệ tới, bà cô già này hy sinh chút cũng không được.
[Mở cánh của nhiệm vụ. Bắt đầu đếm ngược 5...4...3...] Tiếng âm thanh chậm rãi của máy tính vang lên. Chầm chậm đếm số thời gian còn lại của Manh Manh trong không gian hệ thống...
“Kí chủ! Trước đó cho tôi hỏi một câu được không?” mắt thấy Manh Manh định bước cánh cổng, Tiểu Bạch liền lớn tiếng gọi cô giật lại để hỏi “Cô thật sự không thích hình dáng này của tôi à?”
Nói gì thì nói Tiểu Bạch vẫn là dày công chuẩn bị hình dáng này vì kí chủ, thế mà vị kí chủ nó lại chẳng buồn quan tâm. Hỏi xem có tức không cơ chứ. Nó vẫn là nuốt trôi cục tức này.
Tiểu Bạch đây vẫn có tôn nghiêm của hệ thống quân nhé!
Manh Manh cắn môi, mày hơi nhíu lại, đảo mắt qua Tiểu Bạch một lượt. Lúc sau không nhịn được nữa liền mỉm cười với mèo nhỏ, mày đẹp liền giãn ra.
Cô nói xong một câu liền dứt khoát bước vào cánh cổng hệ thống, bỏ lại sau vẻ mặt đen như đáy nồi của Tiểu Bạch.
“Thật xin lỗi! Nhưng tôi thích chó hơn.”
Tiểu Bạch “...”