Chương 1

"Tại sao không có ai tin tưởng tôi"

Tại một căn phòng không có chút ánh sáng nào, âm thanh run run vang lên.

Đã mười ngày rồi hắn chưa từng bước ra khỏi căn phòng này. Trong này rất tốt, sẽ không có ai nói hắn bị điên. Rõ ràng hắn rất bình thường. Hắn nhớ hết tất cả. Hắn nhớ hắn từng ở trong căn phòng màu trắng toát, ngày nào cũng nghe thấy một bài đồng dao ghê rợn, ngày nào cũng chỉ được ăn có một bữa ăn mà trong đó lúc nào cũng kèm theo một thứ đáng sợ khác nhau.

Trong phòng trống rỗng, ở giữa có một cái ghế và cái bàn nhỏ, trên bàn có một cái đồng hồ màu trắng.

Hắn như thấy được mình vẫn đang bị trói chặt trên cái ghế đấy. Bài đồng dao lại vang lên trong đầu hắn.

Thật đau!

Ai đó, làm ơn có ai đó giải thoát cho hắn khỏi sự giày vò đau đớn này!

Hắn gồng người, đầu vùi vào trong chăn và gào lên như một con thú dại. Trên trán nổi đầy gân xanh, hai mắt của hắn đã đỏ ngầu vì nhiều ngày không ngủ. Cứ ngủ là hắn lại mơ, mơ đến những ngày đáng sợ đó nên hắn không dám ngủ.

Hắn không bị điên! Hắn không phải bị điên, là bọn chúng điên!

Đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, hắn nhớ đến tiếng gào khóc của một cô gái trong tiếng mưa rào và tiếng cười ghê rợn. Hắn nhận ra rằng, đây là báo ứng. Báo ứng của hắn đến rồi.

Cô ta đã quay lại!

.............

Tháng bảy, trời mưa rất nhiều.

Đổng Hân ngồi trên xe bus mà mắt lơ đãng nhìn ra màn mưa trắng xoá.

Cô ghét trời mưa. Vừa ẩm ướt vừa khó chịu, lại gợi nhớ rất nhiều thứ.

Chiếc xe dừng lại ở trạm gần ngoại ô thành phố. Cô vội cầm ô bước xuống xe, trên tay xách một chiếc vali nặng nề.

Hôm nay cô chuyển tới thành phố này làm việc. Căn nhà cô chuyển đến ở nằm ngoài thành phố, khá xa chỗ làm nhưng điều kiện rất tốt lại yên tĩnh. Thành phố này không đẹp, không khí nơi này khiến người bên ngoài cảm thấy khó chịu.

Đổng Hân bước nhanh trên đường. Cô không muốn chần chừ trong cơn mưa này thêm một phút nào nữa.

Lần theo địa chỉ trên tờ giấy cô tìm đến một ngôi nhà trông khá cũ nhưng cấu trúc rất vững chắc. Nhìn từ ngoài vào có thể thấy không gian vô cùng rộng. Bên cạnh có một khu vườn nhỏ được chăm sóc tươi tốt, hẳn là một người rất tỉ mỉ đã quan tâm nó.

Nhấc tay vừa định bấm chuông cửa thì chợt cánh cửa mở ra. Xuất hiện là một người phụ nữ trung niên, dáng người thấp, trông khuôn mặt rất hiền lành. Bà nhìn Đổng Hân rồi cười từ ái, nói:

"Cháu là Đổng Hân? Đi đường có mệt không? Mau vào đi."

Nụ cười này làm cô bỗng nhiên có thiện cảm. Đổng Hân cũng nở nụ cười xinh đẹp đáp:

"Dạ vâng, đúng là cháu. Bác hẳn là đã nhận được thư của cháu rồi đúng không ạ?"

"Đúng rồi. Thư bác đã nhận được rồi. Cháu cũng đủ can đảm. Hiếm có cô gái nào chịu chuyển đến nơi này lắm."

Ít người đến ở thật ra cũng dễ hiểu. Người ta đồn nơi này có ma. Mặc dù đều là vô căn cứ nhưng cũng chẳng ai dám chuyển đến.

Những người xung quanh nói là họ hay nghe được những tiếng kêu gào, những tiếng máy móc phát ra từ căn nhà cũ. Cũng từng có cảnh sát đến kiểm tra vì lời đồn quá mức chân thật nhưng không phát hiện cái gì bất thường cả.

Người phụ nữ trung niên tên là Mục Lam. Bà là chủ căn nhà nhưng không ở đây mà ở nhà chồng. Vì thấy để một căn nhà bỏ không như thế rất lãng phí nên đã quyết định cho thuê. Đổng Hân nghe nói ngoài cô ra cũng có bốn người khác đang thuê phòng trong căn nhà này.

"Dì Mục những người còn lại ở đâu vậy?" Vừa đi Đổng Hân vừa ngắm căn nhà vừa hỏi.

"Họ sao? Có người thì ra ngoài làm việc rồi, cũng có người đang ở trong phòng. Có lẽ đến tối là cháu sẽ được gặp tất cả họ thôi."

Bước vào trong nhà nhìn toàn vẹn nội thất khiến Đổng Hân rất hài lòng. Căn nhà này thiết kế rất đẹp. Rất hợp yêu cầu của cô.

Nhìn tổng thể thì bên trong nhà có phong cách phương Tây. Phòng khách bên dưới có một bộ ghế sofa sang trọng và lịch sự, bốn mặt tường có hoa văn rất cổ cách. Trên tường treo một vài bức tranh ảnh, trong đó có những bức ảnh đen trắng có vẻ khá lâu đời. Quần áo của những bức ảnh này có từ rất lâu về trước. Đổng Hân đoán là ảnh của cả một dòng họ theo thời gian.

Thấy cô nhìn vào những bức ảnh trên tường dì Mục tự hào nói :

"Căn nhà này truyền từ đời cụ tổ nhà ta. Họ Mục ngày xưa còn là họ dòng dõi nhà quan nhưng bây giờ đến đời ta không còn được như trước nữa. Căn nhà này ta không nỡ bán nhưng nhà cũng không thể để không mãi được. "

Rồi dì Mục thân thiết kéo tay Đổng Hân bước lên trên tầng.

"Lại đây, để ta chỉ phòng của cháu."

Trên tầng có dãy hành lang dài. Cuối dãy là một cửa kính to chạm đất, bên ngoài là ban công hình vòm có thể nhìn ra ngoài vườn. Tầm nhìn rất đẹp.

Dì Mục dẫn cô đến căn phòng cuối cùng có cánh cửa gỗ chạm trổ rồi lấy một chùm chìa khoá ra mở cửa. Tiếng chìa khóa va vào nhau kêu lanh canh vang dội.

Chợt từ căn phòng phía sau phát ra một tiếng "cạnh" rất nhỏ. Đổng Hân đứng sau dì Mục đang loay hoay với chùm khoá mở cửa nghe thấy liền quay đầu lại. Căn phòng đằng sau lưng cô vốn đang đóng cửa bây giờ lại hé ra một khe cửa nhỏ.