Chương 1: Phân chia tài sản

Bầu trời xám xịt, khung cảnh xung quanh nghĩa trang đầy ảm đạm…

Tiết trời đông của tháng mười một mang theo nhiều hơi lạnh, gió bấc thổi mạnh, cuốn theo những hạt mưa phùn bay lất phất vào trong khoang xe ô tô còn đang mở hờ cửa kính.

Cố Cẩm Yên ngồi ở trong xe, hai bàn tay nắm hờ một cành hồng trắng, đặt ngay ngắn trên tà váy đen trước đùi. Ánh mắt cô hướng về phần mộ mới, vẫn còn đắp đầy vòng hoa của người đến viếng. Khuôn mặt cô buồn rười rượi, lại thoáng nét bi thương.

“Tiểu thư, chúng ta nên về thôi. Người ngồi ở đây đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi.” Quản gia Lý lên tiếng. Ông nhìn Cố Cẩm Yên qua gương chiếu hậu mà khẽ thở dài, trong lòng rõ ràng muốn nói ra mấy lời an ủi nhưng lại chỉ im lặng bất lực.

Hôm nay chính là ngày chôn cất Cố lão gia. Với tiếng tăm lừng lẫy trong thương trường hơn mấy mươi năm, lễ tang của ông hiển nhiên sẽ không thiếu sự góp mặt của những nhân vật tầm cỡ trong giới thượng lưu. Người đi từng đoàn đến dâng hoa, dâng hương, bày tỏ niềm thương tiếc với Cố gia. Người người đều an ủi Cố Cẩm Yên, mong cô sớm vượt qua đau buồn.

Cỗ quan tài đã được hạ huyệt, người đến phúng viếng cũng đã rời đi hết. Cố Cẩm Yên ngồi ở trong xe, thẫn thờ không nói câu nào. Tựa như một cơn ác mộng, cô vẫn không dám tin cha Cố đã rời xa mình mãi mãi.

Mưa đã tạnh hẳn, Cố Cẩm Yên xốc lại tinh thần, phẩy tay ra hiệu cho quản gia Kim lăn bánh, trở về biệt thự Cố gia.

Cố Cẩm Yên xuống xe ở cổng, lễ phép cúi chào quản gia Lý rồi đi vào bên trong. Căn biệt thự rộng lớn mấy ngày nay lại vắng vẻ hơn hẳn, bởi người làm đã trở về nhà gần hết. Cô vốn định đi thẳng lên phòng của mình để nghỉ ngơi, nhưng vừa đi đến trước cửa phòng khách đã thấy mẹ con Thẩm Hà đã ngồi sẵn ở đó, dường như là đang đợi cô về.

“Chà, cuối cùng đại tiểu thư Cố gia cũng chịu về rồi. Cô có biết mọi người đã chờ cô lâu lắm rồi không?”

Nghe thấy giọng điệu châm biếm của Cố Cẩm Thư - cô em gái cùng cha khác mẹ của cô, khiến Cố Cẩm Yên không khỏi nhíu mày. Cha vừa mới mất, cô ta lại muốn gây sự gì nữa đây.

“Cố Cẩm Thư, tôi muốn ở lại cạnh mộ cha một lúc, còn phải thưa bẩm với các người sao?”

Thẩm Hà ngồi bên cạnh Cố Cẩm Thư, tay nâng tách trà nhàn nhã húp một ngụm. Bà ta ngước mặt lên nhìn di ảnh của Cố lão gia, khóe môi đỏ thẫm khẽ nhếch cong lên:

“Cố Cẩm Yên, đợi công khai di chúc xong, cô muốn ngồi ở đó đến bao lâu cũng được. Chúng tôi cũng không có ý quản.”

“Ý bà là sao?”

Thẩm Hà hai chân vắt chéo, ngón tay thon dài gõ nhịp nhàng trên tay vịn ghế sofa. Thấy Cẩm Yên còn chưa hiểu ý, bà ta liền nói rõ:

“Người chết thì cũng chết rồi, tôi biết ai nấy đều đau lòng cả. Nhưng mà, cái gì cần rõ ràng thì nên rõ ràng một chút, có phải không?”

Cố Cẩm Yên nhìn theo ánh mắt của Thẩm Hà, nhìn xuống dưới bàn gỗ. Bấy giờ cô mới để ý đến phong bì thư trắng trên bàn, nhất thời hiểu ra ý tứ của bà ta.

Cha cô mới chết, không khí tang thương ở trong nhà còn chưa kịp vơi đi, Thẩm Hà đã tính đến chuyện chia tài sản. Được, nếu bà ta đã muốn công khai di chúc đến như vậy, cô cũng không cần phản đối.

Cố Cẩm Yên cũng sớm muốn rạch ròi với hai mẹ con bà ta một chút, để tránh Cố Cẩm Thư cứ năm lần bảy lượt mà bày chuyện gây khó dễ với cô.

Cô ngồi xuống ghế, lưng hơi dựa ra sau, thần thái điềm tĩnh vô cùng. Chuyện công khai di chúc đối với cô mà nói, nhất định không có lỗ.

“Được, công khai thì công khai, ai sợ ai chứ.”

Ngay lúc này, Từ Chính Phàm đi lên từ trong phòng bếp, tay cầm một ly nước lọc đưa cho Cẩm Yên, ý bảo cô uống.

“Cảm ơn anh.” Cô dịu giọng lại.

Hắn chính là luật sư đại diện của Cố lão gia. Theo đúng thủ tục, hắn lấy tờ di chúc ra, đứng ở một bên công khai rõ ràng:

“… Bà Thẩm Hà là người được thừa hưởng toàn bộ di sản, tài sản thuộc sở hữu hợp pháp của tôi, bao gồm sáu mươi lăm phần trăm cổ phần của tôi ở Cố thị, toàn bộ bất động sản, tài khoản ngân hàng, xe cộ và các hiện vật có giá trị khác.”

Cố Cẩm Yên vừa nghe xong liền đặt mạnh ly thủy tinh vừa uống cạn nước xuống bàn. Cô đứng phắt dậy, nhìn Từ Chính Phàm đầy nghi hoặc:

“Từ Chính Phàm, có phải anh nhầm lẫn gì không?”

Hắn đưa tay chỉnh lại kính, đôi mắt xoáy sâu vào trong bản di chúc, miệng nở một nụ cười khó hiểu:

“Với tư cách là luật sư đại diện của Cố chủ tịch, tôi xin cam đoan những gì mình vừa công bố hoàn toàn là sự thật. Nếu có nửa lời gian dối, tôi sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Từ Chính Phàm đặt tờ di chúc xuống bàn, hướng về phía Cố Cẩm Yên để cô tự mình đọc. Cô cầm bản di chúc lên, nhìn rõ từng chữ một trong bản di chúc, hệt như lời hắn vừa nói.

Cố Cẩm Yên sắc mặt trở nên nhợt nhạt, cô thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi thì bị Thẩm Hà ngăn lại:

“Còn tưởng đây vẫn là nhà mình sao? Cố Cẩm Yên, cô mau cút ra Cố gia cho tôi, tuyệt đối không được mang bất kỳ thứ gì theo.”

Khẩu khí của Thẩm Hà quả nhiên khác hẳn. Bà ta đang chiếm thế thượng phong, hiển nhiên không bỏ qua cơ hội mà lên mặt phách lối.

“Tờ di chúc đó là thật hay giả còn chưa biết. Cha vừa mới mất, bà đã trở mặt nhanh vậy sao?”

“Con ranh này, còn tưởng mình là vẫn là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Cố à.”

“Chát...”

Cố Cẩm Thư không kiêng nể gì, trực tiếp giáng một bạt tai mạnh vào gò má trắng nõn của Cẩm Yên. Khuôn mặt cô in đậm dấu tay năm ngón của cô ta, cơn lửa giận trong lòng Cố Cẩm Yên trong phút chốc bùng lên dữ dội.

“Chát, chát...” Cô không phải là người dễ bắt nạt, dám đánh cô một cái, cô sẽ trả lại hai cái. Khỏi phải nói, Cẩm Yên tức giận đến mức dùng hết lực tặng cho Cố Cẩm Thư hai cái tát chát chúa, khiến cô ta ngã nhoài xuống sàn.

“Cẩm Thư, em không sao chứ?”

Từ Chính Phàm vội đỡ Cố Cẩm Thư dậy. Hắn nhìn cô ta đầy vẻ quan tâm, còn đưa tay lên xoa má Cố Cẩm Thư, ánh mắt xót xa thấy rõ.

Cố Cẩm Yên sững người trước những hành động này của hắn. Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Từ Chính Phàm - vị hôn phu của cô. Ở thời khắc vợ tương lai của hắn bị người ta chèn áp, hắn lại có tâm tình mà đi lo lắng cho người ngoài.

“Cố Cẩm Yên, cô đừng có mà ngang ngược.”

Từ Chính Phàm lớn tiếng quát lên, khác hẳn với dáng vẻ nho nhã thư sinh thường ngày. Hắn đẩy Cẩm Yên ngã xuống sàn, khiến cánh tay cô bị đập mạnh vào chân bàn, đau điếng. Còn chưa dừng lại, hắn tiến tới, nắm lấy cổ áo cô kéo lên:

“Cố Cẩm Yên, tôi đã chịu đựng cô và lão Cố kia lâu lắm rồi. Hôm nay tôi chính thức tuyên bố từ hôn với cô.”

Hắn tháo chiếc nhẫn đang đeo ở tay, không do dự mà búng thẳng lên khoảng không trước mặt. Chiếc nhẫn chao đảo mấy vòng rồi rơi xuống, nằm lặng im trên nền sàn lạnh.

Cẩm Yên hai khóe mắt đỏ au, nhưng tuyệt nhiên không rơi ra giọt nước mắt nào. Giận dữ, hụt hẫng và thất vọng đan xen lấy nhau, quấn chặt lấy trái tim khiến cô thấy nghẹt thở.

“Tôi và Chính Phàm mới xứng một đôi. Còn cô, bây giờ chỉ là một đứa con gái tầm thường, không tiền tài, địa vị, làm sao xứng với anh ấy chứ?” Cố Cẩm Thư nói thêm một câu, càng như nhát dao sắc chọc mạnh vào vết thương đang rỉ máu của Cẩm Yên, khuấy đảo.