Chương 1
Cộc cộc cộc
"Vợ à, em đang ở đâu, mau ra đây đi. Tôi hứa sẽ nhẹ nhàng... sẽ không khiến em đau."
"Nghe lời thì tốt, không nghe thì... haha, em biết rồi đấy Miễn Miễn."
Bàn tay đã nổi đầy gân xanh của Hoắc Tử Thành cầm lấy một cây gậy gỗ to lớn, hắn gõ lên nền sàn tạo nên âm thanh cộc cộc u ám. Mái tóc trắng xám bồng bềnh làm điểm nhấn trong đêm tối mịt mờ. Đôi mắt đỏ hồng giờ đây đã chuyển sang màu đỏ máu, tròng mắt vẩn đục hằng đầy tia tơ máu, khóe miệng hắn nâng nhẹ lên ma mị.
Cả một đại sảnh rộng lớn mà chỉ có hắn lởn vởn quanh đây, hắn chỉ đang đi tìm con mồi... à không, hắn đang đi tìm vợ yêu của mình.
Vợ hắn lại như thế nữa rồi, lại có ý bỏ chạy nữa rồi.
Giờ đây Thúc Miễn Miễn đang co chân lại, thân hình áp sát vào bên dưới. cả người cô đều run lên bần bật, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi đang dùng tay nâng nhẹ tấm trải bàn nhìn đôi chân chống gậy của hắn vẫn đang ở phía xa, cách rất xa với chiếc bàn này.
Bất giác, mũi giày của hắn xoay chuyển, hướng thẳng về phía cô mà đi.
Tim cô cũng giật thót trật một nhịp, Miễn Miễn cố gắng dùng tay bịt miệng mình lại ngăn cho thanh âm run rẩy từ môi phát ra, hô hấp của cô lại thêm phần khó khăn kịch liệt.
"Nào, tôi biết em đang bị thương ở chân, em chạy không thoát khỏi tôi đâu."
Hoắc Tử Thành bật cười khanh khách, hắn đứng giữ sảnh rộng lớn, đôi mắt như phát ra tia sáng mà nhìn thấu mọi thứ xung quanh trong màn đêm u tối.
Miễn Miễn hạ thấp người xuống nữa, ánh mắt mở to hết cỡ.
Thấy rồi! Hoắc Tử Thành nhìn thấy cô rồi.
"Em đừng tưởng em trốn ở đó tôi sẽ không biết. Hôm nay là trăng rằm, điều đó không đồng nghĩa với việc sẽ không thấy em nhé?"
Cộp... cộp... cộp.
Hắn bước càng gần hơn, nụ cười càng gia tăng. Từ bước từng bước, hắn chuyển thành chạy vụt đến.
"Bắt được em rồi, vợ yêu."
Hoắc Tử Thành vạch một bên tủ ra, lại không thấy được cô ở trong đấy. Gương mặt từ hào hứng lại tỏ ra vẻ thất vọng.
"A, không có em, lại hụt rồi."
Rầm.
Hắn dùng một bên tay, đấm vỡ cánh cửa tủ trong tích tắc. Dù sức lực tác động lên cánh tủ rất lớn, nhưng với vẻ mặt kia không có chút gì là dùng sức quá nhiều.
"Miễn Miễn à, vậy là em không có ở đây sao?"
"Chết thật, thế em đang ở đâu nhỉ?"
Hoắc Tử Thành thở dài chán nản, hắn tựa người vào cửa tủ ra vẻ trằn trọc khó chịu.
Khoảng cách giờ đây của Hoắc Tử Thành cùng Miễn Miễn rất gần, chỉ cánh nhau tấm màn mỏng manh. Miễn Miễn còn cảm nhận được hơi thở của hắn, rất mãnh liệt, rất nồng đậm.
Miễn Miễn biết hắn lại như thế nữa rồi, cô cố gắng đè nén hơi thở, không để hô hấp gia tăng vào không khí nữa.
Hoắc Tử Thành mỉm cười, hắn đứng thẳng người dậy, bỏ hẳn chiếc gậy sang một bên, tay thong thả đút vào túi quần.
"Vậy tôi sang phòng khác... em nhớ coi chừng đấy, trăng đêm nay tròn lắm."
"Đừng vượt vòng kết giới nhé phu nhân thân yêu, em cố ý chạy ra vào ngày hôm nay, chắc chắn em sẽ chết không toàn thây cùng đám sói hoang."
Hoắc Tử Thành lên tiếng nhắc nhở, khóe môi lại thêm cao, dần dần lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn.
Hôm nay trời đẹp lắm, nhưng ngày này vốn không phải dành cho hắn. Vào ngày này mỗi đêm trăng, sức mạnh lại yếu đi khiến hắn rất bức bối, chỉ muốn "đè" chiếc cổ trắng ngần của ai kia mà cắn hút, nghĩ đến hương vị từ máu lại khiến miệng lưỡi hắn khô khan. Hoắc Tử thành đành miễn cưỡng bước đi, đáy mắt hắn dán chặt vào tấm rèm phía sau.
Miễn Miễn cảm nhận được Hoắc Tử Thành đã rời đi, cảnh giác trong lòng liền buông xuống. Cô thở dốc một hơi, ngả mình vào tấm tường phía sau, hít thở đều đặn từng chút một.
Vậy là hôm nay Miễn Miễn cô sẽ không phải chịu đựng cơn đau từ cổ ngực truyền đến, sẽ không phải chịu nữa.
Hôm nay chính là đêm rằm, những người ở Hoắc tộc đều bị ánh trăng hút cạn kiệt sức lực, thời điểm này thuận lợi để Miễn Miễn bỏ trốn khỏi đây, bỏ trốn khỏi căn nhà ma quái này.
Nhớ lại gương mặt đầy ma mị đáng sợ của Hoắc Tử Thành chợt khiến tâm cô run lên từng đợt.
"Hoắc Tử Thành... thật đáng sợ... thật đáng sợ."
"Haha..."
Từ trên trần nhà hướng xuống ẩn hiện bóng người đứng ngược trên trần, hắn bật cười man rợ, lời nói thì thầm nhẹ vào tai cô:
"Vợ à, em nói tôi đáng sợ sao?"
"Vợ à, em đang ở đâu, mau ra đây đi. Tôi hứa sẽ nhẹ nhàng... sẽ không khiến em đau."
"Nghe lời thì tốt, không nghe thì... haha, em biết rồi đấy Miễn Miễn."
Bàn tay đã nổi đầy gân xanh của Hoắc Tử Thành cầm lấy một cây gậy gỗ to lớn, hắn gõ lên nền sàn tạo nên âm thanh cộc cộc u ám. Mái tóc trắng xám bồng bềnh làm điểm nhấn trong đêm tối mịt mờ. Đôi mắt đỏ hồng giờ đây đã chuyển sang màu đỏ máu, tròng mắt vẩn đục hằng đầy tia tơ máu, khóe miệng hắn nâng nhẹ lên ma mị.
Cả một đại sảnh rộng lớn mà chỉ có hắn lởn vởn quanh đây, hắn chỉ đang đi tìm con mồi... à không, hắn đang đi tìm vợ yêu của mình.
Vợ hắn lại như thế nữa rồi, lại có ý bỏ chạy nữa rồi.
Giờ đây Thúc Miễn Miễn đang co chân lại, thân hình áp sát vào bên dưới. cả người cô đều run lên bần bật, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi đang dùng tay nâng nhẹ tấm trải bàn nhìn đôi chân chống gậy của hắn vẫn đang ở phía xa, cách rất xa với chiếc bàn này.
Bất giác, mũi giày của hắn xoay chuyển, hướng thẳng về phía cô mà đi.
Tim cô cũng giật thót trật một nhịp, Miễn Miễn cố gắng dùng tay bịt miệng mình lại ngăn cho thanh âm run rẩy từ môi phát ra, hô hấp của cô lại thêm phần khó khăn kịch liệt.
"Nào, tôi biết em đang bị thương ở chân, em chạy không thoát khỏi tôi đâu."
Hoắc Tử Thành bật cười khanh khách, hắn đứng giữ sảnh rộng lớn, đôi mắt như phát ra tia sáng mà nhìn thấu mọi thứ xung quanh trong màn đêm u tối.
Miễn Miễn hạ thấp người xuống nữa, ánh mắt mở to hết cỡ.
Thấy rồi! Hoắc Tử Thành nhìn thấy cô rồi.
"Em đừng tưởng em trốn ở đó tôi sẽ không biết. Hôm nay là trăng rằm, điều đó không đồng nghĩa với việc sẽ không thấy em nhé?"
Cộp... cộp... cộp.
Hắn bước càng gần hơn, nụ cười càng gia tăng. Từ bước từng bước, hắn chuyển thành chạy vụt đến.
"Bắt được em rồi, vợ yêu."
Hoắc Tử Thành vạch một bên tủ ra, lại không thấy được cô ở trong đấy. Gương mặt từ hào hứng lại tỏ ra vẻ thất vọng.
"A, không có em, lại hụt rồi."
Rầm.
Hắn dùng một bên tay, đấm vỡ cánh cửa tủ trong tích tắc. Dù sức lực tác động lên cánh tủ rất lớn, nhưng với vẻ mặt kia không có chút gì là dùng sức quá nhiều.
"Miễn Miễn à, vậy là em không có ở đây sao?"
"Chết thật, thế em đang ở đâu nhỉ?"
Hoắc Tử Thành thở dài chán nản, hắn tựa người vào cửa tủ ra vẻ trằn trọc khó chịu.
Khoảng cách giờ đây của Hoắc Tử Thành cùng Miễn Miễn rất gần, chỉ cánh nhau tấm màn mỏng manh. Miễn Miễn còn cảm nhận được hơi thở của hắn, rất mãnh liệt, rất nồng đậm.
Miễn Miễn biết hắn lại như thế nữa rồi, cô cố gắng đè nén hơi thở, không để hô hấp gia tăng vào không khí nữa.
Hoắc Tử Thành mỉm cười, hắn đứng thẳng người dậy, bỏ hẳn chiếc gậy sang một bên, tay thong thả đút vào túi quần.
"Vậy tôi sang phòng khác... em nhớ coi chừng đấy, trăng đêm nay tròn lắm."
"Đừng vượt vòng kết giới nhé phu nhân thân yêu, em cố ý chạy ra vào ngày hôm nay, chắc chắn em sẽ chết không toàn thây cùng đám sói hoang."
Hoắc Tử Thành lên tiếng nhắc nhở, khóe môi lại thêm cao, dần dần lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn.
Hôm nay trời đẹp lắm, nhưng ngày này vốn không phải dành cho hắn. Vào ngày này mỗi đêm trăng, sức mạnh lại yếu đi khiến hắn rất bức bối, chỉ muốn "đè" chiếc cổ trắng ngần của ai kia mà cắn hút, nghĩ đến hương vị từ máu lại khiến miệng lưỡi hắn khô khan. Hoắc Tử thành đành miễn cưỡng bước đi, đáy mắt hắn dán chặt vào tấm rèm phía sau.
Miễn Miễn cảm nhận được Hoắc Tử Thành đã rời đi, cảnh giác trong lòng liền buông xuống. Cô thở dốc một hơi, ngả mình vào tấm tường phía sau, hít thở đều đặn từng chút một.
Vậy là hôm nay Miễn Miễn cô sẽ không phải chịu đựng cơn đau từ cổ ngực truyền đến, sẽ không phải chịu nữa.
Hôm nay chính là đêm rằm, những người ở Hoắc tộc đều bị ánh trăng hút cạn kiệt sức lực, thời điểm này thuận lợi để Miễn Miễn bỏ trốn khỏi đây, bỏ trốn khỏi căn nhà ma quái này.
Nhớ lại gương mặt đầy ma mị đáng sợ của Hoắc Tử Thành chợt khiến tâm cô run lên từng đợt.
"Hoắc Tử Thành... thật đáng sợ... thật đáng sợ."
"Haha..."
Từ trên trần nhà hướng xuống ẩn hiện bóng người đứng ngược trên trần, hắn bật cười man rợ, lời nói thì thầm nhẹ vào tai cô:
"Vợ à, em nói tôi đáng sợ sao?"