Chương 1: Tôi không có nhà!

Chồng Cũ Giả Ngốc Levily 1503 (Tiểu Hy) 15:42 13/12/2021
Ngoài phố lúc này đã lên đèn, dòng người tấp nập đi qua lại. Trông mọi thứ rất xô bồ khi những dòng xe lướt trên những con đường nhựa. Nhưng người ta phải chú ý đến ba chiếc xe đang phóng nhanh như vũ bão trên đường, tiếng thắng gấp khét lẹt khiến cho mặt đường xuất hiện những vết cháy đen. Ba chiếc xe đang đuổi nhau, chiếc màu trắng đang bị truy đuổi bởi hai chiếc xe màu đen.

Người đàn ông trong xe đang khó khăn thoát khỏi tầm nhìn của hai chiếc xe phía sau mình. Anh lạng lách, mồ hôi hòa chung với máu đổ xuống trán, rơi tí tách xuống chiếc áo sơ mi trắng tinh khiến nó nhuốm máu, suýt thì anh tông vào cột đèn, nhưng may mắn là vẫn ổn mà thoát khỏi sự truy đuổi của bọn chúng.

Cả ba chạy đến tận vùng ngoại ô rất xa trung tâm thành phố. Cuối cùng hai chiếc xe màu đen ấy không còn nhìn thấy tung tích của người đàn ông đó nữa. Bọn họ chỉ tìm thấy xác của chiếc xe khi nó lao xuống con sông gần đó.

Nhiều ngày sau báo đài đưa tin. Tổng tài của Lâm thị đã qua đời sau vụ tai nạn xe tàn khốc. Không thể tìm thấy xác vì nó đã chìm sâu xuống đáy sông.

Tại một con phố nhỏ. Cố Nhược Vân đang đi trên đường, cô rụt đầu lại dùng vai giữ chiếc điện thoại bên tai. Cô đang tìm chiếc chìa khóa trong túi xách. Miệng thì lẩm bẩm những câu nói cự cãi. Chả là cha mẹ cô đang gọi điện giục cô cưới chồng, cô luôn miệng từ chối.

“Mẹ à, con chỉ mới 25 tuổi thôi, cưới gì mà cưới?”

Cô lèm bèm. Mẹ cô vẫn cố chấp nói vào điện thoại.

“Mẹ không biết, ngày giỗ ông sắp tới con phải mang được thằng người yêu về đây, nếu không thì cha mẹ cắt đứt mối quan hệ với con!”

*Tút tút tút*

“Mẹ à, mẹ!”

Nhược Vân chưa kịp nói lại câu nào thì mẹ cô đã cúp máy. Cô lúc này tức điên mà vứt cái túi xách xuống nền đất, ngồi thấp xuống tìm chiếc chìa khóa. Cô đang rối gần chết vì không thấy chìa khóa nhà đâu hết.

Cô lo đêm nay không được ngủ trong nhà hơn là lo chuyện chồng con. Mẹ cô là thế, bà ấy muốn bồng cháu đến phát điên, nhưng cô ở trên thành phố làm gì có thời giờ để tìm người yêu, cô chỉ mới lập nghiệp mà thôi, yêu đương tính sau.

“Cuối cùng cũng thấy.”

Cô thở phào sau khi lấy được chiếc chìa khóa trong túi xách. Cầm lấy nó cô đứng lên mở cổng. Bỗng chốc sau lưng cô rợn hết lên vì lạnh. Cô nuốt nước bọt quay người nhìn ra sau, suýt thì ngã khi thấy có ai đó đang ngồi bó gối trong con hẻm nhỏ.

“A… Ai đó.”

Cô run run, tay cầm cây chổi để trước sân mà đi lại chỗ người đó. Bóng đèn đường cứ chập chờn chớp tắt khiến cho cô run cầm cập. Nhưng cuối cùng ánh đèn cũng ngừng chập, chiếu sáng gương mặt của người đang ngồi trong con hẻm.

Nhược Vân ngẩn người, là đàn ông, anh ta trông lấm lem như mèo hoang. Mặt mũi sáng láng, nói đúng hơn thì là anh ta cực kì đẹp cho dù khuôn mặt dính bẩn, nó cũng không hề khiến cho anh xấu hơn, mà nó còn khiến anh quyến rũ hơn.

“Anh là ai thế? Sao lại ngồi ở đây?”

Cố Nhược Vân cau mày, cô đứng chống hông nhìn anh ta, nhưng anh ta chỉ nhìn cô, rồi ngất đi khiến cho Nhược Vân kinh ngạc. Cô đi lại vỗ vai anh ta, nhưng anh không tỉnh, cô vỗ vào má anh ta vài cái, nhưng anh ta vẫn không tỉnh.

Nhược Vân nhìn cơ thể nóng bỏng của anh ta. Cô rùng mình khi cảm nhận được hơi thở của anh và cơ bụng săn chắc. Trong phút chốc cô tự tát vào má mình rồi tự nhắc nhở bản thân.

“Không được, mày không được nhân lúc người ta gặp khó khăn mà thừa cơ hội như vậy.”

Nói xong cô lắc đầu tính đi vào trong, nhưng lại nhìn người đàn ông đang nằm dưới nền đất lạnh lẽo. Cô cắn răng đi lại đỡ anh ta dậy. Khó khăn kéo vào nhà mình. Khi đẩy anh ta nằm lên sô pha thì cô thở không ra hơi.

Cô mặc kệ anh ta nằm đó mà đi vào phòng tắm. Một lúc sau, tiếng nước chảy róc rách khiến cho người đàn ông đó nhíu mày tỉnh lại.

Anh ta ngồi dậy, khó chịu xoa đầu mình. Đầu anh đau như búa bổ. Lúc này anh mới mơ màng nhìn xung quanh, đây không phải nhà anh. Anh hoàn toàn lạ lẫm với nơi này, và bụng anh thì đang réo lên. Bỗng nhiên anh nhìn về phía phòng tắm, bên trong là hình ảnh một cô gái, thân thể đẫy đà khiến cho anh ta đơ người đôi chút.

Nhược Vân bước ra với cái khăn tắm quấn trên đầu. Cô liếc nhìn sang bên ghế sô pha, kì lạ là người đàn ông đó không còn nằm đó nữa. Cô đi tìm kiếm xung quanh, cuối cùng lại nhìn thấy anh ta đang ngồi trước tủ lạnh đang mở bung cửa.

“Anh…”

Cô sốc đến nỗi không nói nên lời. Người đàn ông mà cô đem về, anh ta đang ngồi đó ăn ngấu nghiến chiếc bánh kem mà cô mới mua hôm qua. Vốn dĩ cô tính mang nó đi tặng sinh nhật bạn, vậy mà bây giờ nó nằm trong bụng của anh ta hết rồi.

Cố Nhược Vân đi lại, anh ta quay đầu nhìn cô, khuôn mặt đáng yêu hết nấc, miệng nhai miếng kem khiến cho cô không còn gì để nói. Hành động của tên đàn ông này thật kì lạ, cô nghĩ mình nên cẩn thận với hắn ta thì hơn.

Nhược Vân nuốt nước bọt một cái, cô với tay cầm lấy cái chày giã tiêu trên bàn. Nếu như tên đàn ông đó mà có ý đồ xấu thì cô sẽ cho hắn một giã để hắn tiêu đời. Nhưng đúng là ông trời trêu ngươi cô. Người đàn ông đó khi nhìn thấy cô thì nở một nụ cười khiến cô ngây ngốc. Anh ta lên tiếng.

“Chị còn đồ ăn không?”

“Hở? Chị hả?”

Cô tròn mắt, lúc này cũng nhận ra có vẻ như tên đàn ông này không bình thường. Hắn bỗng đứng dậy đi lại, nói bằng giọng niềm nở.

“Cho tôi thêm chút đồ ăn đi, chị.”

Nói xong anh ta lên ghế ngồi chờ đợi. Nhược Vân trong vô thức đi nấu cho anh ta một gói mì. Chưa bao giờ cô thấy mình dễ dãi như thế này, lại cho một người đàn ông hoàn toàn lạ mặt vào nhà, lại còn nấu mì cho anh ta ăn. Lỡ như có chuyện xảy ra thì coi như là do cô quá lơ là.

Đặt tô mì lên bàn rồi cô nhìn anh ta ăn ngon lành. Cô chống cằm lên tiếng:

“Hình như đã lâu rồi anh không được ăn nhỉ?”

Anh ta gật gật, vừa ngu ngốc vừa có chút đáng yêu. Cô nhoẻn miệng cười, đây là lần đầu cô cho người lạ vào trong nhà, và đây cũng là người đàn ông đầu tiên bước vào nhà của cô. Cảm giác hơi lạ lẫm nhưng không sao, cô vẫn ổn.

Cô thở hắt một hơi rồi đứng lên nói.

“Vậy thì anh ăn xong rồi rời khỏi đây nhé!”

Người đàn ông kia đang ăn thì bỗng nhiên khựng lại nhìn cô. Nhược Vân nhìn hắn, cô không biết hắn tính làm gì, chỉ là cô thấy hắn dừng hết mọi hành động lại, hắn đặt đũa lên bàn. Cô đột nhiên cảm thấy mình vừa mới làm một chuyện vô cùng tội lỗi.

“Anh như thế là sao, có gì thì cứ nói chứ đừng im lặng như vậy.”

Cô nói. Mặt thì đang toát hết cả mồ hôi. Người đàn ông đó cuối cùng cũng lên tiếng:

“Thật ra... tôi không có nhà…”

Anh ta chỉ nói như thế rồi im lặng, Nhược Vân sững người. Cô nhìn anh ta không có vẻ là đang nói dối, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy đa nghi.

“Anh nói thật chứ, vậy thì tên của anh là gì, nếu được tôi sẽ giúp anh tìm nhà.”

Cô khoanh tay nói. Người đàn ông đó tiếp tục lắc đầu.

“Tôi không nhớ gì hết, chị giúp tôi được không?”

Nói xong anh ta nhìn cô bằng con mắt long lanh hết sức. Nhược Vân thở dài, cô vốn không dễ tin người như vậy đâu, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn vào con mắt của người đàn ông này là cô lại không cầm được lòng mình.

Tuy nhiên cô nghĩ mình nên suy nghĩ thật kĩ nếu muốn rủ lòng thương với những người như anh ta. Tiền cô làm được còn không đủ nuôi sống bản thân chứ làm gì nói đến việc chứa một người đàn ông trong nhà. Cô lên tiếng.

“Tôi không đùa với anh đâu, một là khai ra danh tính, còn không thì tôi sẽ đuổi anh ra khỏi căn nhà này đấy.”

“Tôi nói thật, tôi không nhớ gì cả.”

“Vậy thì mau chóng rời khỏi đây đi!”

Cô lạnh lùng đứng lên kéo anh ra khỏi nhà. Đẩy anh ra khỏi cửa, cô nhìn anh bằng con mắt lạnh lẽo.

“Xin anh thứ lỗi cho, nhưng tôi chỉ có thể giúp anh được tới đây thôi.”

Xong cô đóng sầm cửa lại, để lại người đàn ông đó đứng ở ngoài. Đêm sương gió lạnh lẽo, anh ta tội nghiệp rời đi một cách tủi nhục.

Tối hôm đó nằm trên giường, Nhược Vân không thể nào quên được người đàn ông đó. Cô thấy anh ta thật đáng thương, nhưng cô hình như còn đáng thương hơn anh ta nhiều. Tiền không có, căn nhà này cũng chẳng nuôi nổi người thứ hai như anh ta. Hơn nữa, cô cũng chẳng biết anh ta là ai, từ đâu đến, vậy thì sao có thể cho anh ta ở cùng được.

“Ôi trời.”

Cô nằm than thở rồi liếc mắt nhìn ra cửa sổ, cô ngồi chồm dậy. Bên ngoài trời mưa từ lúc nào không hay. Trời mưa róc rách, rồi dần chuyển sang mưa như trút nước. Mưa hoài, mưa hoài không dứt. Trời mưa rất lớn khiến khiến những ngọn hoa ven đường phải mạnh mẽ ngẩng đầu lên khi bị hạt mưa nặng trĩu rơi xuống.

“Không biết anh ta thế nào nhỉ?”

Cô lẩm bẩm rồi tự giật mình với câu nói cô vừa thốt ra. Tại sao cô lại phải quan tâm đến anh ấy chứ, thật khó hiểu.