Chương 1: Hôn cô

Sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm là nguyên nhân khiến Tiêu Dao lên cơn sốt.

Ở vùng núi này ban đêm nhiệt độ xuống rất thấp, xung quanh ẩm ướt, côn trùng rả rích khắp nơi. Mặc dù diện tích rộng lớn nhưng dân cư lại cực kỳ thưa thớt, đi rất lâu mới thấy vài căn nhà nho nhỏ nằm rải rác. Nhưng điều này cũng dễ hiểu, hầu hết mọi người đều đã di cư đến nơi khác sinh sống và làm việc, những người ở lại đều là những người không nỡ xa quê cũng như muốn gìn giữ chút gì đó còn sót lại của ông bà tổ tiên.

Sự phát triển nhanh chóng của khoa học kĩ thuật hiện đại không lan được đến vùng núi xa xôi này, người dân ở đây có chút lạc hậu, điện nước thiếu thốn, tin tức chậm chạp, phương tiện di chuyển chủ yếu là xe đạp.

Cũng may Tiêu Dao không bị phản ứng cao nguyên, nhưng lại không ngờ đến bản thân ít khi bệnh tật lại đột nhiên đổ bệnh chỉ sau hai ngày đặt chân đến nơi này.

Phụ tá Tiểu Y bên cạnh trông thấy sắc mặt nhợt nhạt của Tiêu Dao liền bảo: "Chị không sao chứ? Trông chị mệt mỏi lắm."

Tiêu Dao lắc đầu: "Không sao."

Cô vẫn tiếp tục làm việc, nhìn máy đo huyết áp đặt trên bàn rồi nói: "Huyết áp của bà hơi cao, cháu sẽ kê cho bà ít thuốc, nếu thấy khó chịu thì hãy uống. Bình thường hạn chế nhất có thể lượng muối trong thức ăn, bổ sung thêm rau củ và trái cây sau mỗi bữa ăn cũng như bớt chút thời gian đi bộ buổi sáng."

Cô xé rách tờ giấy rồi đưa cho người phụ nữ đứng bên cạnh bà lão: "Chị dẫn bà đi lấy thuốc đi."

"Dạ vâng cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ" - người phụ nữ rối rít cúi đầu cảm ơn rồi nhìn sang bà lão - "Mẹ, đi thôi."

Bà lão mắc bệnh tuổi già có chút chậm chạp lại bướng bỉnh: "Cô đi đi, không cần quan tâm đến tôi."

"Mẹ..."

Tiêu Dao ngẩng đầu nói với người phụ nữ: "Để bà ấy ngồi đây được rồi, chị cứ đi lấy thuốc trước."

"À vậy làm phiền bác sĩ rồi."

Khi người phụ nữ kia đã rời đi Tiêu Dao mới liếc sang phía bà lão đang chép miệng. Cô đứng dậy đi về phía tủ lạnh lấy một cái hộp nho nhỏ trong suốt đựng đầy dâu tây đỏ au chín mọng trông rất ngon mắt ra rồi đẩy đến trước mặt bà: "Bà ăn tạm cái này, sau này đừng hút thuốc nữa."

Bà lão nhíu mày: "Sao cô biết?"

Tiểu Y ôm bệnh án trong lòng cười tủm tỉm: "Chị ấy là bác sĩ giỏi nhất đấy bà ạ."

Bà lão trề môi, xong lại không nhịn được lấy một quả dâu cho vào miệng. Vị ngọt lịm làm dịu cuống họng, cơn thèm thuốc cũng tiêu tan.

Sau đó Tiêu Dao tiếp tục công việc của mình. Bệnh nhân hôm nay khá đông, các y bác sĩ tình nguyện làm việc đến quây quần cả một ngày, đến cơm trưa nguội ngắt từ bao giờ cũng không ai để ý.

Hằng năm bệnh viên trung tâm thành phố S An Nhiên sẽ có một đợt đi khám bệnh tình nguyện trên vùng núi này trong vòng hai tháng để giúp đỡ những người dân không có khả năng vượt cả quãng đường cả ngàn cây số tìm bệnh viện chạy chữa. Đương nhiên ở đây cũng có bệnh xá, nhưng kĩ thuật y học có chút hạn chế, nên việc những bác sĩ tay nghề cao đến từ thành phố lớn đến đây khám bệnh là chuyện rất ý nghĩa. Hoạt động này rất được lòng mọi người, nhà nước cũng ủng hộ hai tay hai chân khi bệnh viện ra quyết định thực hiện chiến dịch, còn hỗ trợ chi phí đi lại và lương bổng cho các bác sĩ tình nguyện.

Thấm thoát đã trôi qua hơn một tháng sống cùng với những người dân nơi này, mỗi ngày đều là những ngày mệt mỏi nhưng vô cùng ấm áp và bình yên. Ở đây không ồn ào, cũng chẳng cần phải lo nghĩ về nhiều thứ như cuộc sống nơi chốn thành thị xa hoa rộng lớn. Tuy người dân nơi đây lạc hậu nhưng vô cùng thân thiện, giản dị và đáng yêu, đối xử với những bác sĩ tình nguyện vô cùng tốt. Họ chủ động nấu nướng giặt giũ, hết sức tận tình để đáp trả lại tấm lòng của những con người tốt bụng từ phương xa đến.

Lần đầu tiên tham gia hoạt động này đã khắc sâu ấn tượng vào trong lòng của Tiêu Dao, thế cho nên năm nay cô tiếp tục theo chân đoàn người để khám chữa bệnh cho người dân nơi đây, những lúc thế này cô thậm chí còn thấy vui hơn cả khi nhận được lương thưởng cuối năm.

Một bệnh nhân vừa rời đi, một người khác liền ngồi xuống ở cái ghế trước mặt. Tiêu Dao đang liếc nhìn những con chữ trên bệnh án thuận miệng hỏi: "Khó chịu ở đâu?"

Đối diện vang lên tiếng cười khẽ, Tiêu Dao ngước mắt, lập tức đối diện với ánh mắt sâu hút cùng đuôi mắt cong cong đang cười đối diện.

Tiêu Dao chớp mắt: "Anh Trạch."

Việt Trạch rút lấy bệnh án trên bàn của cô đặt sang bên cạnh, cả người đổ về trước, đặt hai tay lên bàn, ngón tay nhịp nhàng gõ trên mặt bàn theo thói quen: "Đến cả cơm cũng quên ăn rồi sao?"

Tiêu Dao liếc nhìn đồng hồ đeo tay, không ngờ đã trễ thế này rồi: "Em không để ý thời gian."

Tiểu Y ở bên cạnh hai mắt hấp háy hết nhìn Tiêu Dao lại liếc Việt Trạch, rất biết ý cúi người chào trước rồi chạy biến đi chừa lại không gian chỉ còn có hai người bọn họ.

"Đi ăn nhé?"

"À vâng, đợi em một chút."

Việt Trạch chú ý thấy khuôn mặt của cô hơi đỏ, anh nhíu mày: "Tiêu Dao, em sao thế?"

"Dạ?" - Tiêu Dao ngây ra - "Sao là sao ạ?"

Anh không trả lời mà trực tiếp đưa tay lên sờ lên trán cô: "Sao lại nóng thế này?"

Tiêu Dao hơi nhích ra tránh cánh tay anh, cô lắc đầu: "Em không sao, hơi sốt một chút, em đã uống thuốc rồi."

Việt Trạch không vui: "Nhóc con bướng bỉnh này, lúc nào cũng khiến người khác lo lắng."

Anh cởi áo blouse trắng của mình ra vắt lên giá treo quần áo, bên trong còn lại sơ mi đen mở cúc đầu cùng quần âu đen sạch sẽ khoe đôi chân dài thẳng tắp. Anh bước về phía cô, nắm lấy cổ tay cô: "Hôm nay dì Hạ nấu lẩu, em đang bệnh nên đừng ăn, về nhà anh nấu cháo cho em."

Tiêu Dao quẫn bách gãi má: "Không cần đâu."

"Nghe lời." - Việt Trạch buông ra hai chữ, giọng điệu anh hơi cao.

Anh giúp cô vắt áo blouse của cô lên giá rồi nói: "Ngoan đi, nếu em đổ bệnh ở nơi này thì tụi anh phải làm sao?"

Bệnh nhân mỗi ngày rất đông, quả thật nếu như cô không chăm sóc tốt cho bản thân để bản thân bệnh thì hiệu suất làm việc sẽ không cao, còn tăng áp lực cho những bác sĩ khác nữa.

"Được rồi." - Tiêu Dao đành hậm hực gật đầu.

Việt Trạch mỉm cười xoa đầu cô: "Thế mới ngoan."

Hai người vừa ra khỏi lều liền trông thấy một đám lửa lớn ở khoảng sân trống không xa. Mọi người đang quây quần xung quanh, ồn ào như một cái chợ vỡ, mùi thơm của thức ăn quấn quýt nơi chóp mũi khiến người ta đói meo. Ngoại trừ một nhóm bác sĩ cùng các y tá khoảng hai mươi người ra thì còn lại đều là những người dân sống lân cận, già trẻ lớn bé đều có. Có nhóm người đứng nấu nướng, có nhóm thì tụ tập nói chuyện, có những người ngồi ở mỏm đá bưng chén bưng dĩa cắm cúi ăn,...

"Bác sĩ Tiêu, bác sĩ Việt, hai người lại đây này, đồ ăn có rồi!" - có mấy người rối rít vẫy tay về phía họ.

Hai người bước đến đó, nói vài câu đơn giản rồi rời đi trước. Những người kia vô cùng tiếc nuối nhưng rất nhanh đã hòa vào đám đông tiếp tục cuộc vui của mình.

Tiêu Dao ngoái đầu nhìn những người đồng nghiệp ăn đến là ngon miệng kia, cô nói: "Anh cứ ở lại đi, làm phiền anh thế này..."

"Nói gì đó hả?" - Việt Trạch liếc sang cô. Tiêu Dao hừ mũi nhìn sang chỗ khác.

Việt Trạch mỉm cười cong ngón trỏ gõ nhẹ lên đầu mũi cô: "Sợ anh làm gì em hay sao?"

Tiêu Dao cật lực lắc đầu nguầy nguậy: "Vớ vẩn, em nào có suy nghĩ đó."

Chỉ là vì cô mà anh không thể ở lại chơi cùng mọi người, khiến cô hơi tự trách.

Đương nhiên Việt Trạch biết ý của Tiêu Dao, anh đút hai tay vào túi áo khoác thở ra một hơi, hơi thở hóa thành làn khói mỏng nhẹ chầm chậm bay lên không trung: "Hôm nay bệnh nhân nhiều quá, anh cũng chẳng có hơi sức đâu ở lại, thà rằng về nhà nằm ngủ chẳng phải tốt hơn sao?"

Tiêu Dao vùi mặt vào khăn choàng cổ như có như không liếc nhìn tấm lưng rộng lớn của Việt Trạch phía trước, cuối cùng vẫn không nói tiếp mà cứ thế bước về phía trước.

Hai người một trước một sau đi trên con đường mòn gập ghềnh trên núi. Buổi tối tiết trời càng thêm lạnh, mặc cả một thân áo lông dày cộm cũng cảm nhận được cái lạnh se sắt. Tiếng côn trùng kêu rả rích khắp nơi tấu nên một khúc nhạc kỳ lạ, tiếng xào xạc của những hàng cây ẩn mình trong đêm tối, còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh nói chuyện ríu rít từ đằng xa vọng lại. Hôm nay ánh trăng rất sáng, rọi lên con đường đất đá trước mặt nên dù xung quanh không có lấy một ngọn đèn đường cũng có thể nhìn được đường mà đi.

Chân của Việt Trạch dài, anh đạp mấy bước đã có thể bỏ luôn Tiêu Dao đằng sau. Anh dừng lại một chốc, chờ Tiêu Dao đến bên cạnh rồi mới tiếp tục sóng vai bước đi cùng cô.

"Sắp đến giao thừa rồi, em có dự định gì chưa?" - Việt Trạch hỏi.

Nếu tháng này xong việc ở đây họ sẽ trở về thành phố S, lúc đó cũng chỉ còn khoảng hai tuần nữa là sẽ bắt đầu đón giáng sinh, rồi lại đến giao thừa đón chào năm mới rồi.

Thoáng chốc mà một năm nữa lại trôi qua.

Tiêu Dao nhún vai: "Thì vẫn như thường thôi."

Như thường mà cô nói chính là đi viếng chùa với Thời Miễn - bạn thân của cô, sau đó cả hai sẽ cùng đi ngắm pháo hoa rồi nấu bữa cơm giao thừa ở nhà Thời Miễn.

Tiêu Dao là người theo chủ nghĩa vô thần nên cô không thường đến những nơi thần thánh như chùa chiềng, nhưng Thời Miễn lại rất sùng bái Phật giáo, mỗi năm giao thừa hay Tết Âm lịch đều kéo cô đến chùa thắp nhang.

Việt Trạch cũng lường trước được câu trả lời của cô: "Vậy thì Tết Dương đến nhà anh nhé?"

"Dạ?" - Tiêu Dao hơi ngây ra.

Việt Trạch hơi ngượng nghịu vuốt mũi: "Bố mẹ anh cứ nằng nặc muốn anh dẫn em đến."

Tiêu Dao nhìn vành tai đang dần đỏ lên của anh, có thể là vì trời lạnh, cũng có thể vì anh đang mang cảm xúc khác... Cô dời mắt, hắng giọng trả lời: "Cảm ơn ý tốt của bố mẹ anh, nhưng mà em đã lỡ hẹn dành cả ngày ở nhà Thời Miễn rồi."

"Thế à, tiếc thật nhỉ."

"..."

Tiêu Dao liếc nhìn anh, lại cụp mắt nhìn xuống con đường mòn.

Thật ra có ngốc mới không nhận ra tình cảm khác biệt mà Việt Trạch dành cho cô. Cô cũng từng suy nghĩ đến, nhưng cuối cùng vẫn là đặt một dấu chấm hết cho vấn đề này.

Không phải cô không thích anh, mà đúng ra cô mới chính là người tỏ tình với anh trước. Cũng đã bốn năm từ cái ngày cô nói ra tình cảm của mình rồi bị anh tàn nhẫn từ chối. Cũng phải thôi, làm sao có thể chấp nhận cô được khi cái bóng của người yêu cũ quá lớn kia chứ? Mà chính anh trong cái đêm chia tay cô ấy đã uống say đến nằm liệt giường cũng không ngừng gọi tên cô ấy trong mơ.

Hỏi Tiêu Dao có ghen tị không, nếu nói không thì chính là nói dối rồi.

Nhưng bảo cô mặt dày bám riết lấy anh sao? Thật xin lỗi cô không phải là kiểu người đó.

Nói ra rồi bị từ chối, vậy thì coi như là kết thúc rồi đi, cả hai vẫn có thể tiếp tục làm bạn bè, làm đồng nghiệp, là đàn anh đàn em thân thiết như khi trước.

Nhưng đúng là thế sự khó lường thật. Cô không ngừng có ảo giác cảm xúc của anh đối với cô theo thời gian đã không còn đơn thuần như khi trước. Cả hai bị một đám người ở bệnh viện bàn ra tán vào nhưng anh vẫn nhất mực cười trừ không lên tiếng thanh minh.

Cũng thật lạ lùng, Tiêu Dao đã không còn chút cảm xúc gì nữa rồi. Không vui cũng chẳng buồn, bây giờ đối với cô mà nói Việt Trạch chỉ là một người bạn không hơn không kém, dù anh có trở mặt thích cô đi chăng nữa có lẽ cô cũng chẳng cho anh một kết quả như mong đợi.

Cả hai vẫn cứ giữ khoảng cách như hiện tại là tốt nhất.

Tiêu Dao cùng Việt Trạch chẳng mấy chốc đã đến trước một khoảng sân trống nho nhỏ. Việt Trạch đẩy cánh cổng sắt đã rỉ sét hoàn toàn kia ra, để cô bước vào rồi đóng lại, kê mấy viên đá bên cạnh chèn lại cửa.

Trong sân có hai cái lồng nhốt mấy con gà đang co mình ngủ say sưa, mấy bao thóc chất chồng lên nhau cùng một khoảng sân nhỏ mọc chi chít cỏ dại, ngoài ra không còn gì nữa cả. Một căn nhà sàn lẳng lặng nằm im, ánh đèn hắt ra từ cửa sổ soi sáng khoảng sân trước nhà.

Hà Lệ là con gái của chủ nhà, năm nay lên cấp ba, trông thấy hai người thông qua ô cửa sổ liền nhảy xuống tấm ván giường chạy ra mở cửa: "Anh chị không ở lại ăn cùng mọi người sao lại về đây?"

Việt Trạch tháo giày đặt gọn gàng ở một góc nhà: "Hôm nay không có tâm trạng."

Tiêu Dao vừa vuốt phẳng áo khoác ôm vào trong lòng vừa đi vào trong nhà: "Sao em không đến đó?"

"Cũng vậy mà, không có tâm trạng" - Nói rồi cô bé còn lè lưỡi cười hì hì với hai người.

"Bác Hà đi rồi à?" - Việt Trạch hỏi.

"Vâng, bố dẫn thằng bé Du đến đó rồi, thằng bé cứ đòi ăn lẩu."

Việt Trạch gật đầu không nói nữa mà nhìn sang Tiêu Dao: "Em về phòng trước đi, anh nấu xong sẽ mang sang cho em."

Tiêu Dao gật đầu rồi nói thêm vài câu với Hà Lệ mới trở về phòng.

Cô ở cùng phòng với Hà Lệ, còn Việt Trạch ngủ cùng với bố của cô ấy.

Hà Lệ vẫn còn say sưa xem bộ phim truyền hình yêu thích của cô ấy trên chiếc ti vi CRT đời cũ nên ở lì trong phòng khách.

Vùng núi này gần như tiếp giáp với sa mạc nên gió còn cuốn theo cả cát, trên sàn nhà vương vãi mấy hạt cát nhỏ li ti, cả chăn nệm trong phòng cũng vậy. Thế cho nên Tiêu Dao mỗi khi về đều sẽ giũ sạch chăn cùng gối trong phòng một lượt.

Xong xuôi cô rót cho mình một cốc nước rồi đứng bên khung cửa sổ nhỏ trông ra bên ngoài.

Cô còn hơi sốt nên có chút chán chường, hai mắt cứ muốn díp cả lại. Cảnh đêm quá yên bình, làm con người ta càng thêm muốn buông thả.

Một tiếng cạch vang lên, cửa phòng bật mở, Việt Trạch bước vào mang theo mùi thơm của cháo.

"Ăn đi rồi uống thuốc." - Việt Trạch đặt bát cháo nghi ngút khói lên cái tủ cạnh giường, bên cạnh còn có vỉ thuốc hạ sốt.

Tiêu Dao nhìn bát cháo trắng đầy ắp thịt băm liền lập tức lên án: "Anh dám..."

"Suỵt..." - Việt Trạch đưa ngón trỏ đặt lên môi - "Mai bù lại là được chứ gì, em đừng có mách bác Hà đấy, nếu không anh sẽ bị cắt mất phần thịt."

Tiêu Dao: "..."

Bác Hà rất quý trọng thức ăn, dù nhà người ta có hoan nghênh hai người đến cỡ nào thì cũng không nên... tùy tiện cắt xén đồ ăn của người ta thế chứ.

Tiêu Dao phì cười: "Em ác độc đến thế sao?"

Việt Trạch đẩy bát cháo về phía cô, lôi ra một cái ghế đẩu dưới gầm giường ra rồi đặt mông ngồi xuống: "Ăn đi cô nương."

Tiêu Dao dùng muỗng khuấy cháo, cũng không quên khách sáo cảm ơn.

"Ơn nghĩa cái gì, đối với anh mà còn nói mấy lời như thế sao? Em đừng có bệnh tật là anh đã cảm tạ trời đất lắm rồi."

"Anh đang dạy dỗ con nít đấy à?" - Tiêu Dao phì cười đưa cháo lên miệng ăn quên mất cả thổi. Cháo nóng làm cô giật mình đánh rơi cả muỗng, môi dấy lên một cơn rát buốt khiến cô không kìm được kêu lên.

Việt Trạch quýnh cả lên: "Cái tật hậu đậu sao lại không bỏ được vậy?"

Anh lại gần nâng mặt cô lên, nhìn khóe môi bị bỏng đang dần đỏ ửng: "Ai giành mất của em đâu mà hấp tấp như vậy hả?"

Giọng điệu anh cứ như là đang trách mắng một đứa con nít.

Một tay anh giữ lấy cằm cô, theo thói quen khi bị bỏng kề mặt lại gần thổi nhẹ lên khóe miệng của cô.

Tiêu Dao ý thức được hành động này có chút kỳ quái. Khuôn mặt Việt Trạch bỗng nhiên gần trong gang tấc, cô có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh. Hàng mày mảnh, đôi mắt đen trong cùng lông mi dài, sóng mũi cao thẳng và đôi môi cánh bạc màu nhạt hơi chu ra thổi nhẹ.

Xúc cảm lành lạnh ngưa ngứa như có sợi lông lướt qua khiến Tiêu Dao bất giác rùng mình, trừng mắt nhìn anh.

Mà Việt Trạch lúc này cũng nhận thức được hành vi vội vàng của mình đã khiến cả hai rơi vào tình huống ám muội. Anh khựng lại động tác, không chớp mắt nhìn cô.

Khuôn mặt cả hai cách nhau chưa đến năm cm, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Việt Trạch nhìn Tiêu Dao đối diện, yết hầu nhấp nhô lên xuống.

Trước đây, anh đã từng nghe biết bao nhiêu lời bàn luận về cô gái trước mặt này. Tất cả chỉ gói gọn trong một từ: Đẹp.

Anh phải công nhận Tiêu Dao thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp mà dù lẫn trong một đám người xinh đẹp vẫn ngay lập tức chú ý đến cô. Cô có đôi mắt vô cùng cuốn hút, một đôi mắt đen trong to tròn lấp lánh như có ngàn vạn ngôi sao đang nhảy múa, lúc cô ngạc nhiên sẽ mở to mắt trông vô cùng đáng yêu, lúc cô nheo mắt lại giống một cặp mắt sắc sảo quyến rũ của hồ ly. Hàng lông mi dài cong vút khẽ run như cánh bướm, sóng mũi cao tinh xảo cùng đôi môi mọng đỏ như quả cherry chín mọng khiến người ta chỉ muốn cắn cho một cái.

Làn da của Tiêu Dao rất trắng, lần đầu tiên cô đặt chân đến nơi này nhiều người không thể rời mắt khỏi cô đa phần cũng bởi nước da trắng nõn như sữa kia. Lúc này mái tóc dài xoăn nhẹ như sóng biển được cô cột hờ lên để lộ chiếc cổ cao trắng ngần như ngọc sứ thượng hạng.

Việt Trạch nhìn từ đôi mắt xuống chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi nhỏ xinh của cô, đầu đột nhiên nổ mạnh. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh hơi rướn người về phía trước, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Hôn cô.