Chương 1: Câu dẫn bởi nữ nhân
Trong một căn phòng khách sạn xa hoa, tráng lệ bậc nhất là hình ảnh hai người không một mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau. Từng tiếng rên ái muội, từng nhịp đập con tim, từng tiếng nỉ non gợi tình văng vẳng bên tai đối phương.
Nhờ có hương rượu Martini cộng tác thêm loại thảo dược và hạt cỏ đã kích thích dục vọng từ sâu bên trong của người đàn ông, khiến cho cơn tình này càng thêm hưng phấn.
Người đàn ông này trong phút chốc đã không kiềm nén được bản thân mình nữa, đã tuỳ hứng hoà nhập vào cơ thể mê người trước mắt. Trong đầu hắn là hình ảnh nữ nhân thân thể uyển chuyển, giọng nói ngọt ngào dễ nghe, cả động tác chủ động dù không được mượt mà câu dẫn nhưng nó lại vô tình khơi mào lửa tình từ sâu bên Đình Nghêu Cơ.
Một kẻ được cho là thích trêu không thích chạm như hắn, trong một đêm lại bị nữ nhân dẫn dụ đơn giản như thế, nếu để người trong giới nghe được thì không biết vẻ mặt của Đình Nghêu Cơ sẽ đen đến đâu.
Nhưng trong đêm nay, Đình Nghêu Cơ đã toàn tâm toàn ý, quyết muốn hoà tan cùng cô gái trẻ này. Hắn không thể thoát khỏi nhục dục tình ái trong đêm nay.
***
Ánh nắng mặt trời đâm xuyên qua lớp màn mỏng, chiếu rọi xuống bóng người vẫn còn nằm trong tấm chăn dày.
Người đàn ông vẫn còn lười nhác không chịu thức giấc, tay hắn quơ về hướng bên cạnh tìm kiếm con người trong mơ hồ. Nhưng có quơ vài ba lần mà vẫn không chạm được, Đình Nghêu Cơ nhướng một bên mắt nhìn, trống không.
Cạch.
Tiếng cửa phòng tắm bật mở, tiếp đến là sự xuất hiện của một nữ nhân xinh đẹp. Cô có dáng người thật khiến người khác loạn lạc nhịp tim, gương mặt vì động tình đêm qua cộng dồn thêm hơi nước mà ửng đỏ, trên hõm vai vẫn còn đọng lại giọt nước mê người. Dấu hôn đỏ tím trên người cô lại càng khiến thân dưới của Đình Nghêu Cơ càng thêm rạo rực, nhịn không được chỉ muốn bùng cháy thêm lần nữa cùng cô.
Nữ nhân xinh đẹp ấy đã mặc lại chiếc váy từ tối qua, gương mặt điển thêm chút son cũng đã hiện lên sự quyến rũ chết người. Mộng Tư Dao nhìn hắn, chỉ buông một câu:
“Mặc quần vào.”
Đình Nghêu Cơ cũng không biết ý định tiếp theo của Mộng Tư Dao là gì, hắn chỉ ngoan ngoãn nghe theo thôi. Nữ nhân này rất được, thật sự đã hấp dẫn trái tim cùng lý trí hắn rồi.
Sau khi Đình Nghêu Cơ mặc lại chiếc quần ngay ngắn, rồi nhìn xem Mộng Tư Dao lại yêu cầu làm gì tiếp theo. Vậy mà ngoài sự dự đoán của hắn, cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ bước đến cánh cửa phòng, mở ra.
Tách tách tách.
Một đám báo chí cùng phóng viên chen chân vào nhau, phóng viên không ngừng cầm máy ảnh lên bấm liên tục, các cánh nhà báo thì thay nhau cầm tấm micro đưa đến cho cô, xung quanh toàn là những câu hỏi nhạy cảm vô cùng.
“Mộng tiểu thư, cô và Đình tổng thật sự đã qua đêm với nhau sao?”
“Mộng tiểu thư, có phải tin tức hai người chuẩn bị làm đám cưới là thật đúng không?”
“Mộng tiểu thư, Đình tổng, hai người đang giận nhau và hẹn đến đây giải quyết hay sao?”
“…”
Đình Nghêu Cơ nhìn từ lúc bọn người này ồ ạt xông vào một cách bất lịch sự, tay chân bọn họ còn cố lấn lướt muốn bước vào căn phòng này, những lời phỏng vấn còn hơn sự tra hỏi đó thật sự khiến Đình Nghêu Cơ bị chọc giận đến đỉnh điểm. Hắn để thân trần từng bước đi đến, gương mặt u ám đằng đằng sát khí.
Những chiếc micro cũng đồng thời chỉa về phía Đình Nghêu Cơ chờ đợi câu trả lời từ hắn, vậy mà hắn lại nắm chặt cánh cửa, dứt khoát đóng sầm.
Âm thanh vang khắp cả dãy hành lang phòng, Đình Nghêu Cơ tiện thể còn khoá cửa lại.
Mộng Tư Dao thầm nuốt nước bọt, tâm vẫn giữ một phong thái hết sức bình tĩnh đối diện với hắn mặc dù giờ đây lòng không ngừng gào thét kêu cứu. Cô vừa biết bản thân mình đã làm điều gì rồi, nó sẽ chọc giận để người đàn ông trước mặt này mất.
Nhưng nếu không thử, gia đình cô thật sự sẽ tan nát…
Khoé miệng Đình Nghêu Cơ nâng cao, hắn liếc mắt nhìn sang Tư Dao, bàn tay giơ lên, nhanh chộp lấy chiếc cằm cô, bóp thật chặt.
“Mộng Tư Dao, cô hay lắm! Tôi muốn xem xem cô sẽ làm gì tiếp theo khi kêu đám săn mồi đó đến đây?”
Tư Dao chau nhẹ mày, cánh môi mỏng manh hé mở từ cơn đau dưới cằm. Dù là trong tình thế bị ép bức nhưng cô vẫn không chịu khuất phục, nhất định phải thực hiện được ý định của mình. Tư Dao dùng đôi mắt nghiêm túc, kiên định nhìn thẳng vào Đình Nghêu Cơ:
“Kết hôn, chịu trách nhiệm.”
“Gì?”
Đình Nghêu Cơ tưởng rằng bản thân mình đang nghe được chuyện hài thú vị, hắn cười nhạt, buông lỏng tay mình ra, cả người dựa vào chiếc tủ gỗ kế bên, đặt tay lên trán mà không giấu nổi sự thích thú buồn cười.
“Haha, Mộng Tư Dao cô đang nằm mơ hay sao?”
“Tôi hoàn toàn nghiêm túc nói với anh. Đình Nghêu Cơ có lẽ anh không biết, ba mẹ anh cách nửa vòng Trái Đất đã biết rồi. Nếu anh còn không chịu đồng ý kết hôn, tôi cam đoan anh sẽ không yên thân với Đình gia gia.”
Mộng Tư Dao vừa kết thúc câu hù doạ này thì cũng thành công khiến cho Đình Nghêu Cơ tái xanh cả mặt mày. Hắn trừng mắt nhìn cô gái thoạt nhìn tầm thường mà tâm tư không hề đơn giản này.
Rốt cuộc thì Đình Nghêu Cơ cũng chỉ có thể buông câu khen ngợi một cách đểu cáng:
“Mộng Tư Dao, giỏi! Giỏi lắm!”
"Tôi đã lầm khi nghĩ là nai tơ, trong khi cô chẳng khác gì một con cáo già."
Mộng Tư Dao nghe được câu khen ngợi từ Đình Nghêu Cơ, cuối cùng cô cũng chịu thả lỏng cơ thể, gương mặt dần dần giãn ra.
Chẳng biết là có thành công hay là không. Nhưng cô hi vọng rằng bản thân mình sẽ hoàn thành tốt được bước đầu tiên.
Vậy là cuối cùng... Mộng gia cũng đã được cứu rồi.
Cảm giác hình ảnh con người phía trước và khung cảnh xung quanh cứ như bị mờ đi, cô không còn nhìn rõ được nữa. Một trận đau đầu, choáng váng ập đến khiến Tư Dao không thể đứng vững được, cô trực tiếp ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Bên tai cô chỉ còn sót lại tiếng kêu của Đình Nghêu Cơ, nhưng hình như cô không nhìn thấy được gì nữa rồi, cô mệt, rất mệt…
Nhờ có hương rượu Martini cộng tác thêm loại thảo dược và hạt cỏ đã kích thích dục vọng từ sâu bên trong của người đàn ông, khiến cho cơn tình này càng thêm hưng phấn.
Người đàn ông này trong phút chốc đã không kiềm nén được bản thân mình nữa, đã tuỳ hứng hoà nhập vào cơ thể mê người trước mắt. Trong đầu hắn là hình ảnh nữ nhân thân thể uyển chuyển, giọng nói ngọt ngào dễ nghe, cả động tác chủ động dù không được mượt mà câu dẫn nhưng nó lại vô tình khơi mào lửa tình từ sâu bên Đình Nghêu Cơ.
Một kẻ được cho là thích trêu không thích chạm như hắn, trong một đêm lại bị nữ nhân dẫn dụ đơn giản như thế, nếu để người trong giới nghe được thì không biết vẻ mặt của Đình Nghêu Cơ sẽ đen đến đâu.
Nhưng trong đêm nay, Đình Nghêu Cơ đã toàn tâm toàn ý, quyết muốn hoà tan cùng cô gái trẻ này. Hắn không thể thoát khỏi nhục dục tình ái trong đêm nay.
***
Ánh nắng mặt trời đâm xuyên qua lớp màn mỏng, chiếu rọi xuống bóng người vẫn còn nằm trong tấm chăn dày.
Người đàn ông vẫn còn lười nhác không chịu thức giấc, tay hắn quơ về hướng bên cạnh tìm kiếm con người trong mơ hồ. Nhưng có quơ vài ba lần mà vẫn không chạm được, Đình Nghêu Cơ nhướng một bên mắt nhìn, trống không.
Cạch.
Tiếng cửa phòng tắm bật mở, tiếp đến là sự xuất hiện của một nữ nhân xinh đẹp. Cô có dáng người thật khiến người khác loạn lạc nhịp tim, gương mặt vì động tình đêm qua cộng dồn thêm hơi nước mà ửng đỏ, trên hõm vai vẫn còn đọng lại giọt nước mê người. Dấu hôn đỏ tím trên người cô lại càng khiến thân dưới của Đình Nghêu Cơ càng thêm rạo rực, nhịn không được chỉ muốn bùng cháy thêm lần nữa cùng cô.
Nữ nhân xinh đẹp ấy đã mặc lại chiếc váy từ tối qua, gương mặt điển thêm chút son cũng đã hiện lên sự quyến rũ chết người. Mộng Tư Dao nhìn hắn, chỉ buông một câu:
“Mặc quần vào.”
Đình Nghêu Cơ cũng không biết ý định tiếp theo của Mộng Tư Dao là gì, hắn chỉ ngoan ngoãn nghe theo thôi. Nữ nhân này rất được, thật sự đã hấp dẫn trái tim cùng lý trí hắn rồi.
Sau khi Đình Nghêu Cơ mặc lại chiếc quần ngay ngắn, rồi nhìn xem Mộng Tư Dao lại yêu cầu làm gì tiếp theo. Vậy mà ngoài sự dự đoán của hắn, cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ bước đến cánh cửa phòng, mở ra.
Tách tách tách.
Một đám báo chí cùng phóng viên chen chân vào nhau, phóng viên không ngừng cầm máy ảnh lên bấm liên tục, các cánh nhà báo thì thay nhau cầm tấm micro đưa đến cho cô, xung quanh toàn là những câu hỏi nhạy cảm vô cùng.
“Mộng tiểu thư, cô và Đình tổng thật sự đã qua đêm với nhau sao?”
“Mộng tiểu thư, có phải tin tức hai người chuẩn bị làm đám cưới là thật đúng không?”
“Mộng tiểu thư, Đình tổng, hai người đang giận nhau và hẹn đến đây giải quyết hay sao?”
“…”
Đình Nghêu Cơ nhìn từ lúc bọn người này ồ ạt xông vào một cách bất lịch sự, tay chân bọn họ còn cố lấn lướt muốn bước vào căn phòng này, những lời phỏng vấn còn hơn sự tra hỏi đó thật sự khiến Đình Nghêu Cơ bị chọc giận đến đỉnh điểm. Hắn để thân trần từng bước đi đến, gương mặt u ám đằng đằng sát khí.
Những chiếc micro cũng đồng thời chỉa về phía Đình Nghêu Cơ chờ đợi câu trả lời từ hắn, vậy mà hắn lại nắm chặt cánh cửa, dứt khoát đóng sầm.
Âm thanh vang khắp cả dãy hành lang phòng, Đình Nghêu Cơ tiện thể còn khoá cửa lại.
Mộng Tư Dao thầm nuốt nước bọt, tâm vẫn giữ một phong thái hết sức bình tĩnh đối diện với hắn mặc dù giờ đây lòng không ngừng gào thét kêu cứu. Cô vừa biết bản thân mình đã làm điều gì rồi, nó sẽ chọc giận để người đàn ông trước mặt này mất.
Nhưng nếu không thử, gia đình cô thật sự sẽ tan nát…
Khoé miệng Đình Nghêu Cơ nâng cao, hắn liếc mắt nhìn sang Tư Dao, bàn tay giơ lên, nhanh chộp lấy chiếc cằm cô, bóp thật chặt.
“Mộng Tư Dao, cô hay lắm! Tôi muốn xem xem cô sẽ làm gì tiếp theo khi kêu đám săn mồi đó đến đây?”
Tư Dao chau nhẹ mày, cánh môi mỏng manh hé mở từ cơn đau dưới cằm. Dù là trong tình thế bị ép bức nhưng cô vẫn không chịu khuất phục, nhất định phải thực hiện được ý định của mình. Tư Dao dùng đôi mắt nghiêm túc, kiên định nhìn thẳng vào Đình Nghêu Cơ:
“Kết hôn, chịu trách nhiệm.”
“Gì?”
Đình Nghêu Cơ tưởng rằng bản thân mình đang nghe được chuyện hài thú vị, hắn cười nhạt, buông lỏng tay mình ra, cả người dựa vào chiếc tủ gỗ kế bên, đặt tay lên trán mà không giấu nổi sự thích thú buồn cười.
“Haha, Mộng Tư Dao cô đang nằm mơ hay sao?”
“Tôi hoàn toàn nghiêm túc nói với anh. Đình Nghêu Cơ có lẽ anh không biết, ba mẹ anh cách nửa vòng Trái Đất đã biết rồi. Nếu anh còn không chịu đồng ý kết hôn, tôi cam đoan anh sẽ không yên thân với Đình gia gia.”
Mộng Tư Dao vừa kết thúc câu hù doạ này thì cũng thành công khiến cho Đình Nghêu Cơ tái xanh cả mặt mày. Hắn trừng mắt nhìn cô gái thoạt nhìn tầm thường mà tâm tư không hề đơn giản này.
Rốt cuộc thì Đình Nghêu Cơ cũng chỉ có thể buông câu khen ngợi một cách đểu cáng:
“Mộng Tư Dao, giỏi! Giỏi lắm!”
"Tôi đã lầm khi nghĩ là nai tơ, trong khi cô chẳng khác gì một con cáo già."
Mộng Tư Dao nghe được câu khen ngợi từ Đình Nghêu Cơ, cuối cùng cô cũng chịu thả lỏng cơ thể, gương mặt dần dần giãn ra.
Chẳng biết là có thành công hay là không. Nhưng cô hi vọng rằng bản thân mình sẽ hoàn thành tốt được bước đầu tiên.
Vậy là cuối cùng... Mộng gia cũng đã được cứu rồi.
Cảm giác hình ảnh con người phía trước và khung cảnh xung quanh cứ như bị mờ đi, cô không còn nhìn rõ được nữa. Một trận đau đầu, choáng váng ập đến khiến Tư Dao không thể đứng vững được, cô trực tiếp ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Bên tai cô chỉ còn sót lại tiếng kêu của Đình Nghêu Cơ, nhưng hình như cô không nhìn thấy được gì nữa rồi, cô mệt, rất mệt…