Chương 1: Quyển 1: Duyên Hải tang thương

Bách Lạc Trầm Chu NY Trần 09:27 06/01/2022
Trong cõi phàm trần: tiên, thần, phật và người tu tiên luôn được người phàm tôn sùng. Những kẻ cuồng đạo thích chạy theo tu học đạo pháp cao thâm, cũng có những người vì muốn trường sinh mà bất chấp mọi thứ đi vào ma đạo.

Quốc gia Thiên Duyệt đứng đầu về độ tôn sùng đạo giáo, Hoàng đế lúc bấy giờ luôn mở đàn tế lễ ở điện thần linh cầu phúc cho bá tánh trăm họ, chùa chiền đạo quán đều có mặt ở khắp nơi, dân chúng thời phụng hoan nhạc an lành. Nhưng cái gọi thịnh cực tất suy, bên ngoài hào nhoáng bên trong mục nát, có người theo tiên đạo thì sẽ có yêu ma quỷ quái, bọn chúng xuất hiện khắp nơi, len lỏi trong từng ngóc ngách với mưu đồ làm loạn, quấy phá hại người, dân chúng không tránh khỏi cảnh lầm than.

Hoàng đế Thiên Duyệt đích thân toạ trấn, thỉnh tất cả đạo sư, tiên sư cùng nhau lập ra kết giới trấn áp lũ yêu ma tiến đến nhiễu loạn thành trì. Hoàng đế cũng là người nhìn xa trông rộng, lo lắng Thiên Duyệt trăm năm sau lại đến thêm một lần kiếp nạn, không tiếc vàng bạc cho người đi xây dựng Duyên Hải Trấn, mở cửa thông đạo ghi rõ sấm truyền: Phàm là người tu tiên, tiên sư hoặc đạo trưởng tu học đạo pháp đều có thể đi vào trong Trấn.

Thế gia vọng tộc trong giới tu tiên cũng từ đó mà lần lượt ra đời.

Trăm năm qua đi lời sấm còn đó, ghi khắc trên bia đá như đang nhắc nhở người qua đường không được quên đi kiếp nạn.

Tại một quán trà nhỏ bên đường:

“Không biết các vị có nghe qua, Duyên Hải Trấn mấy tháng trước đều bị đốt chết sạch cả rồi.”

Trong quán trà không ít thanh âm than thở, thương tiếc cho Duyên Hải Trấn trăm năm đứng vững, bốn bề đều có kết giới vờn quanh, được mệnh danh là Bất diệt thành của Thiên Duyệt Quốc, chưa đầy hai tháng nhà cửa trở thành đống hoang tàn đổ nát, người sống không còn mấy ai. Có người sống sót kể rằng: Do Huyễn Âm Cơ hồi sinh sống lại, dẫn quân tiến vào sát phạt, huyết tẩy cả Duyên Hải Trấn, rồi lấy máu người trong trấn rửa hận mối nhục năm xưa.

Trăm năm Duyên Hải cứ thế mà lụi tàn, công sức Tiên Đế gầy dựng đều bị hủy trong vòng một đêm. Hoàng đế sau khi hay tin liền lâm trọng bệnh, nằm liệt trên giường không thể gượng dậy, cuối cùng trăn trối truyền ngôi cho Tứ hoàng tử Hoàng Thiên Long.

Ông lão mải mê kể chuyện không mảy may để ý có một tiểu ăn mày đã đưa tay mò vào thùng bánh bao đang hấp của lão, tiểu ăn mày tay chân nhanh nhẹn lấy được vài cái mang nhét vào người, sau đó co giò bỏ chạy thụt mạng, cảnh tượng này lại lọt vào mắt của một vị đạo nhân đang đứng cách đó không xa vô tình nhìn thấy được, đợi cho thân ảnh tiểu ăn mày chạy đi khuất, vị đạo nhân đó mới bước ra ngoài, không tiếng động thở dài.

Tiểu ăn mày ba chân bốn cẳng chạy vào một ngôi miếu đổ nát, nhìn bốn phía không có ai chạy theo sau, bấy giờ tiểu ăn mày mới hô lớn một tiếng: “Tiểu Ca, ra đây ăn cơm.”

Tiểu ăn mày vừa dứt tiếng kêu, từ dưới chân tượng thần hoàng một con chó dáng nhỏ xinh, màu trắng lông xù chạy đến chân cậu, nó thè lưỡi đợi cậu đưa thức ăn cho nó ăn.

Tiểu ăn mày ngồi xuống đất lấy ra bánh bao nóng hổi, bẻ chúng ra làm hai, rồi lấy hết nhân bánh cho chó trắng ăn, bản thân mình thì gặm vỏ bánh.

“Ăn ngon không, may mắn là hôm nay ta không có bị người bắt được, không thì lại bị đánh cho một trận, Ca Ca đói bụng thì ăn nhiều một chút đi.” Tiểu ăn mày lại đút một ít thịt cho chó trắng ăn, chó trắng há miệng ăn xong lại không quên liếm vết bẩn trên mặt tiểu ăn mày.

Tiểu ăn mày nhìn xuống thấy bánh bao còn lại hai cái liền không ăn nữa, gói ghém kỹ chúng lại để dành ngày mai ăn tiếp, tiểu ăn mày đưa tay ôm chó trắng vào lòng, mắt cậu nhìn về phía bầu trời bên ngoài cửa, hơi chu miệng than vãn: “A Cha và mẫu thân còn sống thì tốt quá rồi.”

Chó trắng ư ử vài tiếng rồi nằm rúc vào người tiểu ăn mày, ngẩng đầu liếm nước mắt trên má chủ nhân. Tiểu ăn mày đưa tay lên lau nước mắt rồi cười hề hề với chó trắng, lưng dựa vào cây cột nghỉ ngơi, thân thể tiểu ăn mày mới lên sáu, vì nhiều ngày bị đánh đập cậu bé có chút mệt mỏi, hai mắt khép lại ngủ thiếp đi.

Mấy ngày sau tiểu ăn mày không dám đi vào thị trấn ăn cắp thức ăn nữa, mà cùng Tiểu Ca đi vào trong rừng hái trái cây dại mang về ăn lót dạ.

Lúc gần trở về đến thì bầu trời đột nhiên mưa lớn tầm tã, tiểu ăn mày cùng chó trắng vội vàng chạy trở về miếu hoang, đốt đống lửa bên cạnh ngồi sưởi ấm.

“Hắt xì.”

“Gấu.” Bộ lông ngả màu vàng đen của chó trắng vẫy đuôi, đi vòng quanh chủ nhân, nghe thấy tiếng hắt xì liên tục thì nó lo lắng, mồm ngậm thêm củi vụn ném vào trong đống lửa, đầu nhỏ của nó nghĩ làm như thế có thể sẽ ấm áp hơn, chủ nhân sẽ không hắt hơi nữa.

Tiểu ăn mày nằm dưới đất run rẩy, miệng cứ lẩm bẩm gọi “Mẹ”. Chó trắng bỗng cảm thấy bất an, nó đi đến cạnh chủ nhân sủa lớn vài tiếng.

Bên ngoài mưa vẫn rơi tầm tã, một vị đạo nhân tay cầm dù bước vào, chó trắng xoay thân nhìn phía người đang đi đến, nó chắn trước người chủ nhân, nhe hàm răng hung tợn sắc nhọn, gầm gừ về phía đạo nhân như đang cảnh cáo: “Chớ có đến đây, nếu không ta cắn.”

Vị đạo nhân đó từ xa mặt đối mặt nhìn nó, một khắc sau, vị đạo nhân lên tiếng nói: “Ngươi muốn nhìn nó chết sao.”

Chó trắng như nghe hiểu lời ông ta nói, nó không nhe răng nữa, khí thế hạ thấp xuống, cúi thấp đầu kêu ăng ẳng, vị đạo nhân đi vòng qua nó đến chỗ tiểu ăn mày, ông ta không chê tiểu ăn mày bẩn thỉu, lòng bàn tay đặt lên trán tiểu ăn mày xem thử.

“Người nóng thế này, chắc ngươi đã ăn không ít khổ đi, thôi vậy, lần trước ta nợ cha ngươi, mang ngươi về núi xem như trả nợ ân tình.”

Dứt lời ông ôm tiểu ăn mày lên, cúi đầu nhìn sang chó trắng nói: “Ngươi cũng đi theo ta.”

Chó trắng vừa nghe ông nhắc đến mình đi cùng, nó vui vẻ nhào lên cắn lấy tà áo ông ta, bốn móng chân đưa lên ôm trọn lấy bắp chân đạo nhân.

Vị đạo nhân: “...”

Khóe miệng ông ta cong lên một cách gượng gạo, khuôn mặt hiền từ vì thế trở nên nhăn nhúm, ông cố kiềm chế không làm thịt chó ngay tại chỗ, xoay người biến mất tại không trung.

Sáng hôm sau tiểu ăn mày tỉnh lại, nhìn bốn phía xung quanh, cảnh vật đều thay đổi, bản thân lại đang nằm trên giường, trên người cũng được thay bộ y phục mới sạch sẽ hơn, tiểu ăn cảm thấy quái lạ bước xuống giường, chân không xỏ giày mà chạy ra ngoài cửa hô lớn.

“Tiểu Ca mày đâu rồi?”

Chó trắng đang chơi đuổi bắt gà trong vườn, vừa nghe thấy giọng chủ nhân gọi tên mình, liền bỏ mặc đám gà bị nó dí cắn trụi gần hết lông, ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ chủ nhân.

Tiểu ăn mày ôm lấy nó, nhíu mày oán trách: “Mày chạy đi đâu mà lông gà bám đầy thân cẩu của mày thế?”

“Gấu.” Chó trắng sủa một tiếng xem như trả lời.

Tiểu ăn mày làm sao hiểu được ngôn ngữ của loài chó, đang định hỏi ở đây có ai không thì bị một giọng nói chen ngang: “Nó dí bắt gà trong sân nhà ta đó.”

Tiểu ăn mày giương mắt nhìn theo hướng giọng nói phát ra, đấy là ông lão tóc trắng, quần áo cũng là một màu trắng, khuôn mặt trông hiền từ, một tay vuốt râu nhìn về phía y.

Tiểu ăn mày đề phòng nhìn ông ta, hỏi: “Ông là ai thế?”

“Hừ! Làm gì đề phòng ta thế, bình tĩnh chút nào nhóc con, ta xuống cũng vì giúp ngươi, không phải hại ngươi đâu mà lo.” Ông lão không vui lớn tiếng nói, thấy tiểu ăn mày vẫn còn đề phòng mình, thở dài nói tiếp: “Thôi không đùa với ngươi nữa, thường thì ta đi giúp người thì người ta gọi ta là tiên sư bạch lão, nhưng ta tên thật là Tùng Vân, tu đạo thành tiên ở trên núi này, ngươi muốn gọi thế nào cũng được.”

“Tiên sư bạch lão.”

Tiểu ăn mày buông lỏng cảnh giác, nhớ lại trước kia A cha cũng có nói ông có một người bạn già hay đi giúp nhân độ thế, dân chúng thường gọi ông là “Tiên sư bạch lão”, lúc trước khi nghe kể về ông y đã rất thần tượng sùng bái ông, cũng nghĩ khi lớn lên cũng sẽ học theo ông đi cứu dân độ thế, bây giờ đã gặp được rồi, lại ở trong tình huống này nữa, y quả thực có chút lúng túng.

Tùng Vân đạo nhân híp mắt nhìn y rồi cười meo meo nói: “Không cần lúng túng, chuyện của con ta biết hết rồi, không có nơi đi đúng không?”

“Dạ!”

“Cố nhân không còn, con cứ việc ở đây học tập với ta, dù sao ta cũng ở đây có một mình, giữ một đứa nhỏ cũng không khác gì mấy.”

Nghe Tùng Vân đạo nhân nói sẽ cho mình ở lại, Tiểu Ăn mày vui tươi hớn hở, tròng mắt di chuyển, ngẩng đầu lên nhìn Tùng Vân đạo nhân trịnh trọng nói: “Ân, thưa tiên nhân, con tên là An Lạc, đây là Tiểu Ca, nếu người nhận con ở lại đây, vậy tức là người cũng chấp nhận con làm đệ tử, sư phụ xin nhận của đồ nhi một lạy.”

Tùng Vân đạo nhân: “...”

Mặt dày như vậy thấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi. Ông nghĩ mãi cũng nhận ra độ mặt dày của An Lạc là học được từ lão cha nhà nó, ông lắc đầu, nâng An Lạc dậy rồi nói: “Được ta nhận, muốn theo ta thì nhớ rõ, đừng có đi phá phách giống cái con chó này, ta già rồi, chịu không nổi trò quậy phá của các ngươi đâu.” Ông xoa đầu An Lạc rồi chỉ tay về con chó trắng, bĩu môi chê trách.

An Lạc nhìn chó trắng đang cúi đầu, cụp đuôi ủ rũ, nhịn không được vỗ tay cười ha hả. An Lạc nắm lấy tay Tùng Vân đạo nhân đi vào trong đạo quán, chân ngắn loạng choạng nhiều lần xém té ngã, Tùng Vân đạo nhân ôm lấy An Lạc, bế vào trong phòng, An Lạc nằm trong lòng ông cảm nhận được hơi thở ấm áp, đây là hơi ấm áp đầu tiên An Lạc cảm nhận được sau khi phụ mẫu y không còn, vừa vui vừa buồn, An Lạc đưa tay lên níu chặt lấy góc áo ông.

Tùng Vân đạo nhân mỉm cười, trấn an nói: “Đừng lo. có sư phụ ở đây, về sau nơi này là nhà của con.”

An Lạc ngoan ngoãn gật đầu, y cố gắng học tập mỗi ngày, cùng ông tu luyện tâm pháp, đôi khi đi làm nhiệm vụ trồng rau cắt cỏ, cũng thường chẻ củi chạy bắt gà rừng về nướng cho Tiểu Ca ăn, đối với y cuộc sống mới đầy màu sắc tươi mát, không còn là màu đen đặc của bầu trời hắc ám cùng màu đỏ của máu tươi hòa trộn, cậu vô tư tiếp tục nuôi hy vọng phải thực hiện lời hứa với phụ mẫu, nhất định phải thật kiên cường mà sống, đau thương cũng vẫn phải cười.