Chương 1: Bắt được rồi nhé… cậu bạn lười biếng!
“Chết thật, chúng ta được phân vào cùng lớp với tên quái dị đó kìa.”
“Xui thật đấy, chẳng hiểu sao, cả năm cấp hai đã học chung rồi, đến năm cấp ba vẫn không thoát được.”
“Hừ, sao cậu ta lại không nghỉ học luôn nhỉ?”
“Nhìn cậu ta đi… tớ chẳng muốn ngồi cùng luôn ấy.”
Những lời xì xào bàn tán vang lên, mọi lời nói đều hướng đến một người đang yên lặng ngồi trong góc lớp, cậu như tách biệt với mọi người xung quanh, không quan tâm cũng chẳng đoái hoài gì đến lời dị nghị đó.
Cũng đã quá quen thuộc với những lời này rồi, nghe thêm mấy lời cũng chẳng sao cả, dù sao… cậu cũng không quan tâm.
Châu Ánh Dương vừa bước vào lớp, đi bên cạnh cô là bạn học cấp hai của mình, cô vừa bước vào lớp liền nở ra một nụ cười hết sức rực rỡ. Hôm nay là ngày đầu tiên mà Châu Ánh Dương đi nhận lớp, cô bây giờ đã là học sinh lớp mười rồi, có thể coi là trưởng thành rồi đấy.
“Cậu muốn ngồi ở đâu? Một tuần đầu được tự chọn chỗ ngồi đấy.” Linh Anh ở bên cạnh Châu Ánh Dương hỏi.
Châu Ánh Dương nhìn Linh Anh sau đó đảo mắt nhìn quanh lớp một vòng, ánh mắt cô dừng lại khoảng chừng ba giây vào cái người đang co mình trong góc lớp, đột nhiên Châu Ánh Dương có một cảm giác mãnh liệt, cô muốn ngồi cùng cậu ấy.
Nhưng hình như, đột ngột như thế cũng không tốt nhỉ?
Nhìn lên bàn trên của người nọ thấy vẫn còn chỗ trống, Châu Ánh Dương liền chỉ tay nói:
“Ngồi bàn kế cuối đi.”
Linh Anh nhìn về chiếc bàn kế cuối mà Châu Ánh Dương chỉ, may thay chỗ đó cũng rất sáng sủa mà bàn gần cuối nữa vừa hay đúng ý của Linh Anh, thế là cả hai quyết định ngồi xuống bàn kế cuối phía trên cái người có chút quái dị kia.
Linh Anh ngồi ở bên ngoài, Châu Ánh Dương ngồi bên trong gần với cửa sổ cũng gần với người bàn cuối, khóe môi cô hơi nhếch lên vừa định quay xuống chào bạn bàn cuối để làm quen thì đột nhiên Linh Anh kéo tay của cô lại rồi nghiêng người qua ở bên tai Châu Ánh Dương thì thầm một câu.
“Cậu ta… nghe nói kì lạ lắm, cậu tốt nhất đừng tiếp xúc làm gì.”
Châu Ánh Dương nhíu chặt mày, cô nhìn Linh Anh sau đó lại liếc mắt nhìn người bàn cuối, trên mặt hiện ra nghi hoặc.
Cậu ta… kì lạ lắm sao?
Ngày hôm nay đến lớp chỉ để gặp mặt giáo viên chủ nhiệm, sau đó nghe giáo viên chủ nhiệm lớp phổ biến một vài chuyện rồi bắt đầu bầu ban cán sự lớp rồi ra về.
Châu Ánh Dương cũng quen biết một vài bạn trong lớp, vả lại cô cũng khá nổi tiếng trong địa bàn bởi thành tích học tập nổi trội, chức lớp trưởng tạm thời rốt cuộc cũng cũng rời vào tay của Châu Ánh Dương trước sự cổ vũ nhiệt tình của bạn bè, mặc dù cũng không quen nhiều lắm.
Sau khi bầu lớp trưởng, giáo viên chủ nhiệm bắt đầu bầu những chức vụ khác trong lớp dựa trên số điểm trong danh sách mình có được.
Linh Anh vừa hay được làm lớp phó văn thể mỹ, cũng phải thôi… cậu ấy hát hay, giỏi văn nghệ như thế mà, những năm học trước tiết mục văn nghệ nào cũng có cậu ấy, thậm chí có những tiết mục là do chính cậu ấy cùng giáo viên biên đạo ra cho đoàn.
Rất tài giỏi, đúng là bạn của cô mà…
Chỉ có điều, từ đầu đến cuối Châu Ánh Dương không hề thấy bàn cuối có động tĩnh gì cả. Lén lút quay xuống bàn cuối trong lúc chẳng ai để ý đến mình, Châu Ánh Dương giơ một ngón tay ra sau đó chọt chọt vào tay của người nọ, nhưng có chọt bao nhiêu thì người nọ cũng không có động đậy, hay có một chút động tĩnh gì cả.
Có khi nào… ngất xỉu rồi không nhỉ?
Nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị Châu Ánh Dương loại bỏ, nhìn người thiếu niên có chút gầy gò trước mặt, Châu Ánh Dương cuối cùng cũng bỏ cuộc không làm phiền đến người ta nữa.
Cô chậm rãi quay lên, đúng lúc này người vốn đang bất động kia đột nhiên ngẩng đầu lên chỉ có một điều cậu không ngờ được, khi cậu vừa ngẩng đầu lên nhìn thì người phía trên đã quay đầu xuống sau đó cười rạng rỡ nói ra một cậu:
“Bắt được rồi nhé… cậu bạn lười biếng.”
Cô cười rất tươi, cứ như ánh nắng ban mai vậy, nụ cười của Châu Ánh Dương khiến cậu cảm thấy có chút chói mắt, cậu khựng người lại nhưng rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần có xu hướng chuẩn bị gục mặt xuống ngủ tiếp.
Một bàn tay đột nhiên đưa ra đỡ lấy trán cậu ngăn cho cậu không gục xuống ngủ nữa, Châu Ánh Dương ngồi ở phía trước nhẹ giọng lên tiếng:
“Này cậu gì đó, nghiêm túc nghe chủ nhiệm dặn dò nè. Không lại không nắm bắt được thông tin bây giờ.”
Người kia hoàn toàn bất động, bàn tay kia đang chạm lấy trán cậu, tuy chỉ chạm qua một lớp tóc mái nhưng cậu lại cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đó tỏa ra, ấm áp, mềm mại.
Nhưng cho dù ấm cậu cũng không muốn tiếp xúc với người lạ, Trần Điền Khôi lập tức đưa tay hất văng cánh tay của Châu Ánh Dương ra, may mà lực đạo cậu dùng khá nhẹ cho nên không thể khiến cho bàn tay Châu Ánh Dương bị va đập ở đâu được.
Nhìn thấy sự xa cách của người kia, Châu Ánh Dương có hơi hụt hẫng một chút, vốn còn muốn làm quen cậu bạn kỳ quặc này nhưng hình như có chút khó khăn thì phải. Nhưng không sao, Châu Ánh Dương sẽ không từ bỏ, dù sao thời gian cũng còn khá dài mà.
Nhưng mà… tóc cậu ấy mềm thật đấy!
Xúc cảm khi chạm vào tóc của cậu bạn kia vẫn còn lưu lại trên tay, Châu Ánh Dương không nhịn được híp mắt cười, cô nhìn đối phương thêm một lần nữa, trước khi quay đầu lên vẫn không quên để lại một câu.
“Chào cậu nhé, tớ tên là Châu Ánh Dương, rất vui vì được chung lớp với cậu.”
Trần Điền Khôi nghe được câu đấy, một câu nói mà lần đầu cậu được nghe thấy từ bạn học cùng lớp với mình.
Cậu ta nói… rất vui được chung lớp với cậu sao?
Tại sao cậu ta lại vui?
Chẳng phải cậu ta nên cảm thấy bất hạnh và thiếu may mắn khi phải học chung lớp với một tên quái dị như mình sao?
Châu Ánh Dương… cậu nhớ kỹ rồi!
“Xui thật đấy, chẳng hiểu sao, cả năm cấp hai đã học chung rồi, đến năm cấp ba vẫn không thoát được.”
“Hừ, sao cậu ta lại không nghỉ học luôn nhỉ?”
“Nhìn cậu ta đi… tớ chẳng muốn ngồi cùng luôn ấy.”
Những lời xì xào bàn tán vang lên, mọi lời nói đều hướng đến một người đang yên lặng ngồi trong góc lớp, cậu như tách biệt với mọi người xung quanh, không quan tâm cũng chẳng đoái hoài gì đến lời dị nghị đó.
Cũng đã quá quen thuộc với những lời này rồi, nghe thêm mấy lời cũng chẳng sao cả, dù sao… cậu cũng không quan tâm.
Châu Ánh Dương vừa bước vào lớp, đi bên cạnh cô là bạn học cấp hai của mình, cô vừa bước vào lớp liền nở ra một nụ cười hết sức rực rỡ. Hôm nay là ngày đầu tiên mà Châu Ánh Dương đi nhận lớp, cô bây giờ đã là học sinh lớp mười rồi, có thể coi là trưởng thành rồi đấy.
“Cậu muốn ngồi ở đâu? Một tuần đầu được tự chọn chỗ ngồi đấy.” Linh Anh ở bên cạnh Châu Ánh Dương hỏi.
Châu Ánh Dương nhìn Linh Anh sau đó đảo mắt nhìn quanh lớp một vòng, ánh mắt cô dừng lại khoảng chừng ba giây vào cái người đang co mình trong góc lớp, đột nhiên Châu Ánh Dương có một cảm giác mãnh liệt, cô muốn ngồi cùng cậu ấy.
Nhưng hình như, đột ngột như thế cũng không tốt nhỉ?
Nhìn lên bàn trên của người nọ thấy vẫn còn chỗ trống, Châu Ánh Dương liền chỉ tay nói:
“Ngồi bàn kế cuối đi.”
Linh Anh nhìn về chiếc bàn kế cuối mà Châu Ánh Dương chỉ, may thay chỗ đó cũng rất sáng sủa mà bàn gần cuối nữa vừa hay đúng ý của Linh Anh, thế là cả hai quyết định ngồi xuống bàn kế cuối phía trên cái người có chút quái dị kia.
Linh Anh ngồi ở bên ngoài, Châu Ánh Dương ngồi bên trong gần với cửa sổ cũng gần với người bàn cuối, khóe môi cô hơi nhếch lên vừa định quay xuống chào bạn bàn cuối để làm quen thì đột nhiên Linh Anh kéo tay của cô lại rồi nghiêng người qua ở bên tai Châu Ánh Dương thì thầm một câu.
“Cậu ta… nghe nói kì lạ lắm, cậu tốt nhất đừng tiếp xúc làm gì.”
Châu Ánh Dương nhíu chặt mày, cô nhìn Linh Anh sau đó lại liếc mắt nhìn người bàn cuối, trên mặt hiện ra nghi hoặc.
Cậu ta… kì lạ lắm sao?
Ngày hôm nay đến lớp chỉ để gặp mặt giáo viên chủ nhiệm, sau đó nghe giáo viên chủ nhiệm lớp phổ biến một vài chuyện rồi bắt đầu bầu ban cán sự lớp rồi ra về.
Châu Ánh Dương cũng quen biết một vài bạn trong lớp, vả lại cô cũng khá nổi tiếng trong địa bàn bởi thành tích học tập nổi trội, chức lớp trưởng tạm thời rốt cuộc cũng cũng rời vào tay của Châu Ánh Dương trước sự cổ vũ nhiệt tình của bạn bè, mặc dù cũng không quen nhiều lắm.
Sau khi bầu lớp trưởng, giáo viên chủ nhiệm bắt đầu bầu những chức vụ khác trong lớp dựa trên số điểm trong danh sách mình có được.
Linh Anh vừa hay được làm lớp phó văn thể mỹ, cũng phải thôi… cậu ấy hát hay, giỏi văn nghệ như thế mà, những năm học trước tiết mục văn nghệ nào cũng có cậu ấy, thậm chí có những tiết mục là do chính cậu ấy cùng giáo viên biên đạo ra cho đoàn.
Rất tài giỏi, đúng là bạn của cô mà…
Chỉ có điều, từ đầu đến cuối Châu Ánh Dương không hề thấy bàn cuối có động tĩnh gì cả. Lén lút quay xuống bàn cuối trong lúc chẳng ai để ý đến mình, Châu Ánh Dương giơ một ngón tay ra sau đó chọt chọt vào tay của người nọ, nhưng có chọt bao nhiêu thì người nọ cũng không có động đậy, hay có một chút động tĩnh gì cả.
Có khi nào… ngất xỉu rồi không nhỉ?
Nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị Châu Ánh Dương loại bỏ, nhìn người thiếu niên có chút gầy gò trước mặt, Châu Ánh Dương cuối cùng cũng bỏ cuộc không làm phiền đến người ta nữa.
Cô chậm rãi quay lên, đúng lúc này người vốn đang bất động kia đột nhiên ngẩng đầu lên chỉ có một điều cậu không ngờ được, khi cậu vừa ngẩng đầu lên nhìn thì người phía trên đã quay đầu xuống sau đó cười rạng rỡ nói ra một cậu:
“Bắt được rồi nhé… cậu bạn lười biếng.”
Cô cười rất tươi, cứ như ánh nắng ban mai vậy, nụ cười của Châu Ánh Dương khiến cậu cảm thấy có chút chói mắt, cậu khựng người lại nhưng rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần có xu hướng chuẩn bị gục mặt xuống ngủ tiếp.
Một bàn tay đột nhiên đưa ra đỡ lấy trán cậu ngăn cho cậu không gục xuống ngủ nữa, Châu Ánh Dương ngồi ở phía trước nhẹ giọng lên tiếng:
“Này cậu gì đó, nghiêm túc nghe chủ nhiệm dặn dò nè. Không lại không nắm bắt được thông tin bây giờ.”
Người kia hoàn toàn bất động, bàn tay kia đang chạm lấy trán cậu, tuy chỉ chạm qua một lớp tóc mái nhưng cậu lại cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đó tỏa ra, ấm áp, mềm mại.
Nhưng cho dù ấm cậu cũng không muốn tiếp xúc với người lạ, Trần Điền Khôi lập tức đưa tay hất văng cánh tay của Châu Ánh Dương ra, may mà lực đạo cậu dùng khá nhẹ cho nên không thể khiến cho bàn tay Châu Ánh Dương bị va đập ở đâu được.
Nhìn thấy sự xa cách của người kia, Châu Ánh Dương có hơi hụt hẫng một chút, vốn còn muốn làm quen cậu bạn kỳ quặc này nhưng hình như có chút khó khăn thì phải. Nhưng không sao, Châu Ánh Dương sẽ không từ bỏ, dù sao thời gian cũng còn khá dài mà.
Nhưng mà… tóc cậu ấy mềm thật đấy!
Xúc cảm khi chạm vào tóc của cậu bạn kia vẫn còn lưu lại trên tay, Châu Ánh Dương không nhịn được híp mắt cười, cô nhìn đối phương thêm một lần nữa, trước khi quay đầu lên vẫn không quên để lại một câu.
“Chào cậu nhé, tớ tên là Châu Ánh Dương, rất vui vì được chung lớp với cậu.”
Trần Điền Khôi nghe được câu đấy, một câu nói mà lần đầu cậu được nghe thấy từ bạn học cùng lớp với mình.
Cậu ta nói… rất vui được chung lớp với cậu sao?
Tại sao cậu ta lại vui?
Chẳng phải cậu ta nên cảm thấy bất hạnh và thiếu may mắn khi phải học chung lớp với một tên quái dị như mình sao?
Châu Ánh Dương… cậu nhớ kỹ rồi!