Nếu nói số phận là sợi dây tử thần thì tình kiếp là độc dược
không thuốc giải.
Phượng Tịnh Dao – Nàng công chúa Phượng tộc cao quý, là Thần
nữ lục giới người người tôn kính lại phải che giấu thân phận ẩn mình nơi Nhân tộc
suốt mười bảy năm.
Phong Lâm – Quân chủ Long tộc, vì để tìm thuốc dẫn cứu nữ
nhân mình yêu quý mà hạ phàm, tình cờ gặp gỡ một người. Vốn cho rằng chỉ là đoạn
duyên ngắn ngủi ai ngờ lại là vạn kiếp không quên. Một nước đi sai, liền không
thể làm lại…
Thịnh Khâm –Thái tử Thiên tộc, là chiến thần cao cao thượng
thần vì một lần bị phản bội mà thua trong trận chiến, rơi xuống Nhân tộc, ai ngờ
lại gặp được chân ái, rơi vào trầm mê không dứt.
Mối tình này ai sai ai đúng, là lương duyên hay là nghiệp
chướng, không ai biết, chỉ muốn một lần yêu đến quên mình?
Tịnh Dao luôn cho rằng tình cảm của mình có thể làm Phong
Khâm cảm động, dùng tình dụng tâm bên chàng ai nhờ chỉ nhận được nhát kiếm
xuyên tim, bị người mình tin nhất lợi dụng, phản bội, chịu nỗi đau khốn cùng.
Sự phủ nhận của người mình yêu mới là nỗi đau lớn nhất, Lệ
Sa không ngờ người mình tin nhất lại không tin nàng, tình cảm của nàng không
đáng để chàng trân trọng như thế sao?
“Ta không phải Yêu tộc, sư phụ không tin, ta cũng không cần
giải thích.”
“Ngày hôm nay Người tàn nhẫn làm tổn thương ta, đời này kiếp
này, đời sau kiếp nữa Tịnh Dao ta xin thề tuyệt đối không tha thứ cho Người.”
“Yêu Người là ta sai, đời này ta yêu lầm người, chúng ta từ
nay ân đoạt sư đồ, ngày sau gặp lại không còn quan hệ.”
Tình yêu đầu tiên nàng dùng chân tâm cũng không đổi lấy chân
tình. Phong Lâm, kiếp này chàng phụ ta, nếu được làm lại ta sẽ không yêu chàng nữa. Kiếp sau ta nguyện dùng một đời yêu người khác.
“Tịnh Dao, không sao. Có ta đây rồi, ta bảo vệ nàng.”
“Ta đưa nàng về Phượng tộc, sẽ không ai có thể làm hại nàng
được nữa.”
“Đời này nàng phụ ta, không sao, kiếp sau ta lại theo đuổi nàng, ta không tin không khiến nàng động lòng.”